Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 284: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:52:31
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Mạn Y đỡ trán.

Hai cha con nhà này, đúng là kẻ xướng người họa mà. Có bọn họ ở đây, quán rượu "Mạn Bộ" sớm muộn cũng đóng cửa cho xem!

...

Trong quán bar không ngừng có khách bỏ về, Khương Mạn Y đứng bên cửa hô lớn với Khương Vũ: "Đủ rồi! Đừng hát nữa! Muốn làm ăn nữa không hả?"

Tạ Uyên hào phóng nói: "Tất cả khách hàng có mặt ở đây nghe bé ngoan nhà chúng tôi hát, rượu nước tôi bao hết, muốn ăn gì cứ gọi, không cần khách sáo."

Khương Mạn Y: "..."

Bà cạn lời, nhấc chân đi ra ngoài, liên tục xin lỗi những khách hàng đã bỏ về.

Đúng lúc này, bà để ý thấy một người phụ nữ đứng trước cửa quán bar, ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu neon "Mạn Bộ".

Người phụ nữ này trông gần bằng tuổi bà, thậm chí còn trẻ hơn một chút. Bà mặc áo dệt kim ca rô cổ hở, quần bút chì màu đen, làm nổi bật đôi chân hoàn mỹ.

Khương Mạn Y vừa nhìn đã bị đôi chân dài của người phụ nữ đó thu hút.

Đôi chân thon dài mảnh khảnh như vậy, rất... giống người bạn thân của bà.

Ngoài Bộ Đàn Yên ra, Khương Mạn Y chưa từng thấy đôi chân nào đẹp đến thế.

Nhưng gương mặt của người phụ nữ này lại rất xa lạ, Khương Mạn Y chắc chắn không quen biết bà. Thấy bà cứ nhìn biển hiệu "Mạn Bộ" không rời mắt, bà dứt khoát đi lên chào hỏi: "Chào chị, có muốn vào trong ngồi chút không? Hôm nay quán bar của chúng tôi miễn phí đồ uống."

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Khương Mạn Y.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, một cảm giác cực kỳ quen thuộc trào dâng trong lòng Khương Mạn Y.

Bà nhíu mày, nghiêm túc nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt.

Gương mặt bà ấy trầm tĩnh mà xinh đẹp, da rất trắng, gần như không có nếp nhăn nào, trông rất trẻ trung.

Khương Mạn Y khẳng định không biết bà, nhưng cảm giác quen thuộc đó lại trào dâng trong ánh mắt bà.

"Chúng ta từng quen biết sao?" Người phụ nữ đó mở lời trước.

Khương Mạn Y suy nghĩ, có chút không dám tin. Chẳng lẽ bà ấy cũng có cảm giác quen thuộc này ư?

"Chắc là không đâu, trừ phi chị từng đến chỗ chúng tôi massage rồi." Bà cười, nói: "Hội sở ngâm chân, chị từng đến đó chưa?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Tôi ít khi làm mấy chuyện đó."

"Thế có lẽ... quen từ kiếp trước rồi." Khương Mạn Y cười với người phụ nữ rồi chìa tay ra: "Xin chào, tôi là Khương Mạn Y."

"Liễu Diệp."

"Liễu Diệp? Tên chị hay quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-284-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Liễu Diệp cúi đầu, mỉm cười e thẹn, nụ cười cực kỳ trong trẻo. Nhưng nụ cười này càng khiến Khương Mạn Y cảm thấy... bà rất giống Bộ Đàn Yên.

Lúc Bộ Đàn Yên cười cũng hay vô thức cúi đầu, nụ cười cũng trong trẻo như ánh mặt trời thế này.

Lúc này, trong quán lại vang lên tiếng ca non nớt của cô gái.

"Con phải làm thế nào để đền đáp hết ân tình của mẹ, tình yêu bao la rộng lớn, cho phép con được nói tiếng... con rất yêu mẹ."

"Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu!" Khương Vũ như uống say rồi, vừa nhảy vừa múa trên sân khấu, cầm micro kích động bày tỏ: "Cám ơn mẹ đã chăm sóc con nhiều năm như vậy, con mãi mãi yêu mẹ!"

Khương Mạn Y tức giận hét vào trong quán: "Đừng có nổi điên nữa, mau xuống đây, mất mặt c.h.ế.t đi được!"

Liễu Diệp tò mò hỏi: "Đây là ca sĩ chị mời đến à?"

Khương Mạn Y che mặt, bất lực nói: "Đây là con gái tôi."

Liễu Diệp tiến đến bên cửa sổ sát đất nhìn vào bên trong, đáy mắt ánh lên tia sáng: "Cô bé thật đáng yêu."

"Phải không?" Khương Mạn Y nói đầy tự hào: "Đừng thấy hát dở vậy thôi, con bé đang học ở đại học Bắc Thành đấy, hơn nữa còn biết múa ba lê nữa."

"Thật ngưỡng mộ, tôi cũng muốn có một cô con gái như vậy."

Khương Mạn Y đánh giá gương mặt bà, đoán tuổi của bà chắc tương đương mình, bèn hỏi: "Chẳng lẽ cô sinh con trai hả?"

Liễu Diệp nhìn cô gái trong cửa sổ, không rời mắt: "À, tôi có một đứa con, hình như là con trai, nhưng nhớ không rõ lắm."

"Nhớ không rõ?"

"Vâng, tôi bị mất trí nhớ tạm thời, không nhớ rõ nhiều chuyện trong quá khứ."

Khương Mạn Y nhìn bà đầy cảm thông: "Sao đến con mình cũng không nhớ chứ? Thế cô biết giờ thằng bé ở đâu không?"

"Không biết, tôi không nhớ, cũng không tìm được." Liễu Diệp vẫn nhìn cô gái đang hát trên sân khấu: "Chẳng biết thằng bé sống có tốt không nữa."

Khương Mạn Y thở dài, nhìn đôi chân dài quen thuộc, bà chỉ cảm thấy bà rất giống Bộ Đàn Yên.

"Kết bạn không?" Bà hỏi: "Tôi mời chị một ly."

"Được thôi, nhưng mai tôi phải đi làm, không uống rượu được."

"Chuyện này không thành vấn đề, tôi gọi một ly cam vắt cho chị, vào ngồi đi."

Liễu Diệp theo Khương Mạn Y vào quán, ngồi xuống bên quầy bar. Khương Mạn Y gọi cho bà ly cam vắt, dặn bartender vắt loại cam tươi vừa mới nhập.

"Quán bar này một mình chị mở à?" Liễu Diệp nói với giọng ngưỡng mộ: "Phong cách trang trí rất nhã nhặn, mát mẻ."

"Tôi nào có bản lĩnh đó, là nhà tôi mới chuyển đi không lâu, đổi một căn nhà mới cho con gái tôi đó. Số tiền còn dư, cộng thêm tiền tiết kiệm mấy năm nay của tôi gom lại mở quán rượu này, coi như hoàn thành ước mơ thời trẻ."

Loading...