Khương Vũ vừa mở cửa, Cừu Lệ bước vào, nào ngờ cô gái trước mặt chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngắn mỏng manh.
Mái tóc đen huyền của cô còn đang nhỏ nước, cần cổ trắng nõn nà, gương mặt ửng hồng, có chút xấu hổ, nhìn anh ngượng ngùng.
"Không phải đến nhận lỗi sao?"
"Ờ." Đầu óc Cừu Lệ bỗng ngưng trệ.
"Nhận đi chứ."
Cừu Lệ bước hẳn vào phòng, đóng cửa lại.
Khương Vũ nhận thấy tia u ám thoáng qua trong đáy mắt đen láy của anh.
"Anh..."
Ngón tay thon dài của anh thuần thục gỡ chiếc khăn tắm khỏi móc, rồi bế xốc cô lên.
"Chuyện đó để mai tính, giờ không tiện."
"..."
Vở diễn thế kỷ "Hồ Thiên Nga" khai màn vào đêm giao thừa, Khương Vũ trở về Bắc Thành.
Vai nữ vương Thiên Nga cuối cùng đã được ấn định cho Bộ Hy. Dù Khương Vũ chỉ là người đóng thế cho Bộ Hy, với tỉ lệ thế vai nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cô vẫn là một phần quan trọng không thể thiếu của vở diễn.
Cừu Lệ bước vào giai đoạn nước rút của kỳ thi nghiên cứu sinh, nên ở lại Hải Thanh ôn bài.
Khương Mạn Y dùng số tiền tích cóp bấy lâu mua một quán rượu nhỏ yên tĩnh, đầy tính nghệ thuật, nằm trên con phố bar ngay ngoài trường đại học.
Bà đặt tên cho quán rượu nhỏ là "Mạn Bộ".
Những lúc rảnh rỗi, bà sẽ hát trong quán rượu để khuây khỏa.
Tuy không thể theo đuổi ước mơ âm nhạc như Trình Dã, nhưng có một quán rượu nhỏ của riêng mình, mỗi ngày được đón những lượt khách đến nghe bà hát, có lẽ đó cũng là một cách để bà tự hoàn thiện bản thân.
Khương Mạn Y thật sự rất thích cuộc sống này.
Gần đó là trường đại học, việc làm ăn của quán rượu rất tốt, tối nào cũng chật kín khách.
Không ít bạn làm ăn của Tạ Uyên, rồi bạn của bạn làm ăn, bạn của bạn... đều thường xuyên ghé ủng hộ quán. Cứ thế, "Mạn Bộ" trở thành quán rượu nhỏ nhộn nhịp và đắt khách nhất cả con phố.
Cái tên "Mạn Bộ" được Khương Mạn Y đặt để kỷ niệm tình bạn thân thiết với Bộ Đàn Yên.
Thời đại học, Khương Mạn Y thường đi hát ở các quán bar để kiếm sống. Một lần, vì chuyện bị trừ lương, bà đã xảy ra xung đột với quản lý quán bar.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-283-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Đúng lúc đó, Bộ Đàn Yên trông thấy, xông vào bênh vực bà, tranh cãi đến cùng nhưng vẫn không đòi lại được số tiền lương bị trừ.
Hai người rời quán bar, Khương Mạn Y tức giận chửi bới suốt dọc đường. Bộ Đàn Yên vỗ vai bà, nói: "Sau này tớ đầu tư cho cậu, chúng ta mở một quán bar, cậu hát trong chính quán bar của mình thì chẳng sợ ai bắt nạt nữa!"
Trong gió đêm mát lạnh, hai người mua bia và chân gà nướng, ngồi trên bờ đê, cùng nhau tưởng tượng đủ thứ về quán rượu nhỏ, từ việc thiết kế quán rượu thế nào, có một anh chàng pha chế rượu đẹp trai, đến cái tên của quán.
Vì là sự hợp tác đầu tư của cả hai, nên quán rượu này đương nhiên thuộc quyền sở hữu chung. Bộ Đàn Yên đề nghị dùng tên của hai người để đặt tên cho quán, cứ gọi là "Mạn Bộ".
Sau này, bà cũng dùng tên "Mạn Bộ" để đi hát. Cho dù hát lạc điệu cũng không sao, dù sao cũng là quán của mình, mình thích hát sao thì hát, muốn hát bao nhiêu bài thì hát.
Khương Mạn Y cười, bảo bà: "Có 'sát thủ lạc điệu' như cậu ở đây, chắc quán rượu nhỏ của mình sớm muộn cũng đóng cửa thôi, làm gì còn khách nào dám ghé ủng hộ nữa."
"Tớ là bà chủ, kệ người ta, họ thích đến thì đến, không thích thì thôi."
Thời gian thấm thoắt trôi, giờ phút này, Khương Mạn Y đứng trước cửa quán rượu, nhìn hai chữ "Mạn Bộ" nhấp nháy ánh đèn, lòng trào dâng bao cảm xúc.
"A Yên, quán rượu của chúng ta mở lại rồi, khi nào cậu mới về hát một bài đây?"
"Cho dù hát lạc điệu cũng không sao, chỉ cần cậu trở về."
Đúng lúc này, trong quán rượu vọng ra giọng hát lạc điệu đến tám vạn dặm của một cô gái, đang hát bài "Thật Sự Yêu Anh" của Beyond.
"Là ánh mắt dịu dàng của mẹ dạy con kiên trì nhìn về phía trước. Dặn con dù có vấp ngã cũng đừng từ bỏ."
"Con phải làm thế nào để đền đáp hết ân tình của mẹ, tình yêu bao la rộng lớn, cho phép con được nói tiếng... con rất yêu mẹ."
Chỉ cần nhắm mắt nghe thôi cũng biết, đây đích thị là giọng của Khương Vũ.
Ngoài con bé ra, trên đời này chẳng có ai hát một bài hát đơn giản, vui tai như thế này mà lại lạc điệu đến mười vạn tám nghìn dặm cả.
Cô bé là con gái ruột của Bộ Đàn Yên! Cái giọng vịt đực này đúng là được di truyền mà.
Không ít khách trong quán chịu không nổi tiếng hát của Khương Vũ, ồ ồ đứng lên bỏ về. Trên sân khấu chỉ có Tạ Uyên ngồi hàng đầu tiên, vỗ tay nhiệt tình cho cô bé.
"Bé ngoan, hát thêm một bài nữa đi!"
"Hát hay lắm!"
Khương Vũ đứng trên sân khấu, ngượng ngùng nói: "Thế con hát thêm một bài nhé?"
Tạ Uyên: "Bé ngoan nhà chúng ta có giọng hát tự nhiên như vậy, một bài sao đủ?"
"Thế con hát thêm mấy bài! Cám ơn mọi người cổ vũ!"