Ông không phải đau lòng cho Cừu Lệ, chẳng qua muốn đối đầu với Tạ Uyên thôi.
Tạ Uyên đối xử tốt với Cừu Lệ thì ông đối xử không tốt, nếu Tạ Uyên la hét với Cừu Lệ thì ông sẽ nói giúp Cừu Lệ.
Tạ Uyên tức Cừu Lệ thật, nếu không phải thấy cậu ta bị thương nặng như vậy thì ông đã muốn tẩn một trận nên thân rồi, tẩn thôi chưa hả giận được, tốt nhất là bảo cậu ta cút càng xa càng tốt, cả đời này đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Vũ nữa.
Mới đầu ông đã không ưa Cừu Lệ nhưng ngặt nỗi Tiểu Vũ thích, thích thì thích thôi, ông sẽ tận sức giúp cậu ta, trải đường lót đá cho cậu ta….
Là tên nhóc này tự mua dây buộc mình, khiến Tiểu Vũ đau lòng hết lần này tới lần khác, cuối cùng rơi vào vũng bùn suýt chút nữa đi vào con đường tà đạo hủy hoại hạnh phúc cả đời của con gái ông.
Tạ Uyên chẳng buồn để tâm cậu ta trải qua chuyện gì, người duy nhất ông để bụng chỉ có Tiểu Vũ thôi…
“Trước kia cậu cảm thấy không xứng với con bé.” Tạ Uyên nói bằng giọng lành lạnh: “Giờ cậu dựa vào đâu ở bên cạnh con bé.”
Cừu Lệ biết Tạ Uyên ghét mình, thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác nếu là con gái mình thì sợ là anh sẽ càng giận dữ hơn cả Tạ Uyên.
Hồi lâu sau anh vẫn không nói ra được câu nào.
Phải, anh không xứng, quá khứ không xứng, bây giờ càng không xứng….
Song lời của của Tạ Uyên lại chọc trúng phổi của Trình Dã, ông ghét nhất nghe người nào nói gì mà ‘xứng với không xứng’.
Nếu không phải tại mấy cái quan niệm cổ hủ lạc hậu này thì ông đã ở bên Mạn Mạn từ lâu rồi, thậm chí hạnh phúc hơn hai mươi năm của hai người đều bị bỏ lỡ bởi mấy chữ này.
“Cái ông già c.h.ế.t bầm này!” Ông dứt khoát mắng vào mặt Tạ Uyên: “Chuyện của lớp trẻ người ta ông quản nhiều như vậy làm gì, cậu ấy không xứng, thế ông đi tìm một người xứng xách tới trước mặt con gái ông xem con bé có thích hay không, có thèm hay không!”
Tạ Uyên lười để ý tên c.h.ế.t tiệt Trình Dã này, ông nhìn Cừu Lệ nói: “Trả lời tôi.”
Cừu Lệ lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Nói gì đây.
Anh không có gì để nói.
“Con từng thử rời xa em ấy rồi, rời xa em ấy xong sau đó rời khỏi thế giới này.” Anh cười khổ nói: “Nhưng Tiểu Vũ quên không được, thôi miên cũng vô ích. Em ấy không quên được con, con đi không được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-279-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Sắc mặt Tạ Uyên càng lúc càng lạnh: “Thế xem ra là do Tiểu Vũ nhà chúng tôi cản bước cậu rồi?”
“Trước kia là con không tốt, nhưng sau này con sẽ thay đổi, con sẽ thi nghiên cứu sinh, nếu được con còn muốn thi tiến sĩ…”
Cừu Lệ không biết nên nói thế nào, anh cúi người ôm theo niềm hy vọng nhỏ nhoi, cất giọng khẩn cầu: “Con tốn rất nhiều công sức mới bò trở về được, mong chú…… châm chước.”
Tạ Uyên vốn còn muốn mắng anh một trận, nhưng chàng trai trẻ nói hai chứ ‘châm chước’ một cách gian nan như vậy đúng thật chạm tới đáy lòng ông.
Bảo một người đàn ông từ bỏ tôn nghiêm đi cầu xin một mối tình không tương xứng phải cần rất nhiều dùng cảm, Tạ Uyên hiểu rõ hơn bất cứ ai hết.
Ban đầu bản thân ông chẳng phải cũng…… tự ti cầu xin vị phu nhân đó như vậy, xin cho ông một cơ hội, cho ông mấy năm, anh làm thế nào để chứng minh bản thân, chứng minh mình có thể cho cô ấy hạnh phúc.
Cuối cùng Tạ Uyên không nỡ phê phán gì nhiều, có điều ông gõ lên chân của anh không chút thương tình: “Tôi không bao giờ gả con gái tôi cho người đàn ông bị què, hoặc là khỏi hẳn, hoặc là biến đi xa cho tôi.’
“Con sẽ khỏi, sẽ không khiến em ấy mất mặt đâu.”
“Tốt nhất cậu nói được làm được.’
Tạ Uyên nói xong lạnh mặt rời khỏi phòng bệnh, Trình Dã đút hai tay vào túi nói: “Mặc kệ ông ấy, ông ấy là người miệng mồm sắc bén nhưng lòng mềm như đậu hủ. Có ai thương con gái ông ấy hơn ông ấy chứ, trước khi tới gặp cậu, ông già đó đã liên lạc với chuyên gia khoa xương khớp nổi tiếng nhất trong nước rồi, nói là dù tốn bao nhiêu tiền cũng muốn chữa khỏi cho cậu.”
“Cám ơn chú.” Cừu Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dã đi tới bên giường vỗ nhẹ lên chân anh: “Chân khỏi hay không chẳng qua chỉ là thứ yếu, nhưng tôi nghe bác sĩ nói tật lớn nhất của cậu không phải ở chân đâu.”
“Vâng, con có bệnh khó chữa về mặt tinh thần, năng lực nhận biết thế giới này bị khép kín rồi.”
Trình Dã hỏi bằng giọng lo lắng: “Bệnh này…… có thể chữa khỏi không?”
“Có thể, con sẽ phối hợp điều trị.”
“Tôi hỏi kỹ bác sĩ rồi, tuy đây là bệnh tâm lý nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến các chức năng khác của cơ thể. Thì…… cậu biết đấy, tôi cũng rất muốn ôm cháu đấy.’
Cừu Lệ cạn lời nhìn ông một cái: “Chú lo xa rồi.”
“Thật không? Không ảnh hưởng tới phương diện đó hả, tôi không tiện nói mấy chuyện này với Tiểu Vũ, chúng ta đều là đàn ông, có bệnh ắt phải trị! Tuyệt đối đừng lấy làm xấu hổ! Ba sẽ cố gắng hết sức giúp con!”