Cừu Lệ ngừng bước, nhìn cô gái chăm chăm vào điện thoại trước mặt hiện rõ vẻ bất mãn: “Ông đây thành ra như vậy rồi còn muốn chạy tới bên em vào giây đầu tiên, kết quả em đang nhìn điện thoại?”
Khương Vũ lấy tay áo chùi nước mắt nơi khóe mắt, chậm rãi dang rộng hai tay, cười nói:
“Bạn trai, mau tới đây cho em ôm cái nào.”
Khương Vũ ôm lấy chàng trai khập khiễng liều mạng đi về phía cô đó.
Anh dùng hết sức lực cả người, suýt chút nữa mất cả tính mạng mới coi như về được bên cạnh cô.
Trên người chàng trai trẻ còn có mùi thuốc khử trùng và mùi cồn, cơ thể nóng rực như thường, một chân chẳng cách nào giữ thăng bằng được nên đứng cứ nghiêng qua nghiêng lại.
Khương Vũ chùi nước mắt lên quần áo anh, sau đó giơ tay vuốt mặt anh.
Anh cọ lòng bàn tay cô một cách rất hưởng thụ giống như chim bay về tổ, mấy năm nay quả tim không có chốn nương tựa cuối cùng cũng có bến đậu.
“Không bao giờ như vậy nữa.” Cừu Lệ hôn bàn tay cô: “Chị gái, anh không đi nữa, sau này anh nghe lời em hết.”
“Lại là lời này.” Khương Vũ gập ngón trỏ lên gõ đầu anh: “Em không tin anh nữa đâu.”
“Chị gái tin anh đi.” Anh nâng cằm cô lên cắn lấy môi cô, liều c.h.ế.t giày xé: “Tin anh lần cuối cùng.”
“Ừm…”
Lúc chàng trai hôn cô vẫn còn mở mắt, đáy mắt có tia sáng mê hoặc người ta, nhìn cô đăm đắm giống như dã thú vồ lấy thức ăn khiến cô hỗn loạn.
Anh cắn cô, nghiền môi cô, vừa dịu dàng vừa mất kiểm soát.
“Em tin rồi.” Khương Vũ như đang xin tha, dịu giọng nói: “Thật đấy, tin rồi, ba mẹ em tới kia kìa, họ ra đây nhìn thấy… ưm…”
Chàng trai cướp lấy đầu lưỡi cô quấn quít hồi lâu, lúc này mới lưu luyến buông cô ra.
Cơn đau dưới chân so với cảm giác thỏa mãn được ôm lấy cô gái mình yêu chẳng đáng nhắc tới, nếu cô không từ chối, anh thậm chí có thể đứng đây một ngày một đêm.
Cửa thang máy lại ‘ting’ lên, có chị gái y tá đẩy xe lăn đi tới: “A, bệnh nhân giường số 8, sao cậu có thể tự ý xuống giường hả! Chân cậu vừa mới làm phẫu thuật xong đấy! Không đau à!”
Khương Vũ nghe vậy cũng sợ hết hồn, nhìn bộ dáng này của Cừu Lệ chẳng khác gì bị trật chân, cô xém quên mất xương cẳng chân của tên nhóc này mới bị đạn b.ắ.n trúng đây!
Anh thế mà dám xuống giường, còn đi xa như vậy bằng một chân.
Quả nhiên…… vẫn không có cảm giác gì ư?
Y tá đẩy xe lăn qua nói với Cừu Lệ: “Mau ngồi lên đi.’
Cừu Lệ không muốn ngồi lên xe lăn giống như người tàn phế vậy, nhất là còn ở trước mặt bạn gái mình nữa, anh sầm mặt nói: “Tôi không muốn, để nó lại cho người cần nó đi, tôi đi bộ về.’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-278-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Khương Vũ đánh mạnh lên n.g.ự.c anh một cái: “Anh không muốn chân nữa à? Mau ngồi lên cho em!”
Cừu Lệ bị Khương Vũ nổi xung nên không dám không ngồi xe lăn, đành để mặc chị gái y tá đẩy anh về phòng bệnh.
Lúc vào thang máy, Cừu Lệ ngoảnh đầu nhìn cô: “Không vào à?”
“Vào làm gì hả?”
“Trước đó chẳng phải nói trông chừng anh từng giờ từng phút từng giây cũng không tách ra, đến cả đi toilet cũng đi theo……”
“À.”
“Lại đây.”
“Ồ!”
Khương Vũ đi tới bên cạnh anh, anh nắm lấy tay cô đặt ở trước n.g.ự.c giống như đứa trẻ nắm lấy món đồ chơi yêu thích nhất.
“Muốn đeo còng tay không?” Cô hỏi anh bằng giọng cộc lốc.
“Ngược lại muốn đấy, có điều cái còng em mua sắc tình quá đi, bị hai người ba của em nhìn thấy anh còn mạng để sống nữa không?”
“…….”
Chiều hôm đó, Tạ Uyên và Trình Dã nhân lúc Khương Vũ vắng mặt bèn vào phòng bệnh thăm Cừu Lệ, Tạ Uyên mua thuốc Đông y bồi bổ quý giá đặt lên đầu tủ, còn Trình Dã cầm theo một túi trái táo đỏ.
Cừu Lệ nằm trên giường bệnh, chân trái hơi nhấc cao lên đặt trên cái giá đơn.
Thấy vai chú tới đây, Cừu Lệ nửa ngồi dậy.
Đương nhiên biết hai người họ vì sao mà tới, anh bày trận sẵn sàng đón địch.
Tạ Uyên ngồi trên ghế sô pha cho khách rất có khí thế, lạnh mặt nhìn Cừu Lệ, còn Trình Dã thì đi tới trước mặt anh duỗi tay gõ lên miếng thạch cao trên chân trái của anh: “Vết thương này khá nặng nhỉ? Có bị cưa cụt không?”
“Không đâu.” Cừu Lệ nói: “Bác sĩ bảo có thể hồi phục được, có tới mấy phương án trị liệu lận, nối xương nhân tạo hoặc là tự điều trị trong thời gian dài, cháu có thể chọn, không bị phế đâu…”
Tạ Uyên liếc mắt là nhìn ra được sự hoảng hốt trong đáy mắt chàng trai trẻ, ông hỏi thẳng thừng: “Có thể hồi phục giống như trước kia, đi lại bình thường được không?”
Cừu Lệ trầm mặc mấy giây rồi nói: “Được.”
“Được con khỉ.” Tạ Uyên lạnh giọng nói: “Con mẹ nó xương vỡ hết rồi còn hồi phục được, không cắt chân cậu coi như vận may cậu tốt lắm rồi, cả đời này cứ sống chung với cây gậy đi.”
“Này này!” Trình Dã liên tục nháy mắt với ông: “Người bệnh đấy, ông hét với bệnh nhân làm gì hả, coi ai cũng là nhân viên trong công ty 996 của ông hết à? Cái đồ tư bản vô tình này.”