Người đàn ông giẫm đám cỏ xanh dính giọt mưa bước vào dinh thự nhà họ Hoắc ở vùng ngoại ô.
Khi ấy cô để chân trần đứng sau rèm voan màu trắng bên cửa sổ sát đứng lén đánh giá người đàn ông trên nền cỏ.
Người đàn ông mặc áo vest tây trang màu đen, cho dù đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn đẩy vẻ lạnh lùng.
Anh rất đẹp trai, Khương Vũ chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, cho dù là các ngôi sao thần tượng có nhan sắc tuyệt đẹp cũng dễ dàng bị lu mờ khi so với người đàn ông này.
“Anh ta là bác sĩ tâm lý tư nhân do Hoắc tiên sinh mời về để chữa chứng rối loạn lưỡng cực cho Hoắc tiên sinh.”
Giọng quản gia vang lên sau lưng: “Hoắc tiên sinh dặn dò, trong nhà có người ngoài đến ở, phu nhân nên ở yên trên lầu hai không có việc gì thì đừng xuống lầu.”
“Tôi không thể ra vườn hoa à?”
“Tốt nhất là đừng ra, Hoắc tiên sinh có dặn phu nhân chỉ được hoạt động trong khu vực lầu hai.”
Đúng lúc này, người đàn ông trên nền cỏ bỗng ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên ban công lầu hai.
Khương Vũ chạm phải con ngươi đen láy của anh, ánh mắt đó lạnh lẽo khiến cô giật mình nhảy dựng vội vàng xoay lưng trốn ra sau tường.
Đợi khi cô tò mò nghiêng người nhìn ra cửa sổ lần nữa thì bóng người đàn ông đó đã biến mất rồi.
“Anh ta là bác sĩ tâm lý sao?”
“Đúng vậy, thưa phu nhân.”
“Tôi có thể nhờ anh ta trị giúp chứng mất ngủ không?”
“Không được, thưa phu nhân. Hoắc tiên sinh có dặn, lúc ngài ấy vắng nhà, cô không được tiếp xúc với người ngoài.”
Có một đoạn thời gian dài, Khương Vũ thường nghi ngờ người quản gia trước mắt này là người máy, hoặc càng giống giám ngục trông coi nhà tù hơn, đeo chiếc mặt nạ không có cảm xúc khóa kín cuộc sống của cô.
Khương Vũ rất muốn trốn, cho dù giây tiếp theo bị cây s.ú.n.g ngắn của Hoắc Thương Lâm cất trong thư phòng b.ắ.n c.h.ế.t còn tốt hơn là trải qua cuộc sống giống như xác c.h.ế.t biết đi thế này.
Có lẽ bác sĩ tâm lý đó giúp được cô.
......
Khương Vũ tỉnh lại, hiện tại trong đầu tràn ngập rất nhiều rất nhiều ký ức của kiếp trước, những ký ức này dường như bị một chiếc hộp màu đen phong kín lại kể từ sau khi cô trọng sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-276-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Giờ chiếc hộp đen chứa ký ức đó hé ra một khe hở, cô nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ chưa từng nhớ ra.
Ví dụ như lần gặp mặt đầu tiên của cô với người đàn ông đó, cách một tấm rèm voan màu trắng mỏng manh thoáng kinh ngạc phải, giống như tù nước đọng trong lòng bị một hòn đá ném xuống khơi lên từng lớp sóng lớn.
Khương Vũ vùng vẫy thoát khỏi mộng cảnh chập chờn mở choàng mắt ra.
Ánh nắng chiếu sáng phòng bệnh yên tĩnh, trên tủ bên đầu giường có đặt mấy bó hoa cúc nhỏ trắng vàng xinh đẹp, còn có trái cherry và dâu tây đỏ mộng được rửa sạch sẽ.
Cô chớp mắt nhìn rõ người trong phòng.
Người đầu tiên đập vào tầm mắt là gương mặt mệt mỏi đầy lo lắng của Khương Mạn Y: “Tiểu Vũ.”
“Bảo bối! Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi! Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Trình Dã vội vàng đứng dậy khỏi sô pha nhào tới trước mặt Khương Vũ, tình cha dạt dào túm tay cô lên: “Con ngủ được mấy ngày rồi!”
“Hả.”
Khương Vũ mờ mịt nhìn Trình Dã, vừa quay qua lại nhìn thấy Tạ Uyên ngồi trên ghế sô pha đơn với nét mặt căng thẳng, cô càng thấy mơ hồ hơn: “Ba và ba mẹ, mọi người...... đều tới cả rồi ạ!”
“Có thể không tới sao, xảy ra chuyện lớn như vậy! Lúc cảnh sát Trần gọi điện cho chúng ta, tim ba sắp ngừng đập luôn! Không đợi được máy bay, chúng ta bèn ngồi máy bay tư nhân của ba con tới đây đấy.”
Khương Mạn Y đỡ ngực, nói trong cơn thất hồn lạc phách: “Sớm biết tên nhóc Cừu Lệ đó làm chuyện nguy hiểm như vậy thì lúc đầu mẹ tuyệt đối không cho con tới Hải Thành đâu!”
“Cừu Lệ!” Khương Vũ lập tức tỉnh hẳn: “Anh ấy sao rồi?”
Cô nhớ bản thân cầm áo khoác của anh ra khỏi trường học thì bị một chiếc xe Mercedes BenZ màu đen không có biển số lao tới trước mặt cô bắt cóc cô đi nhanh như chớp, sự việc xảy ra quá nhanh đến thời gian để vùng vẫy cũng không có.
Chiếc Mercedes chở cô tới một quán trọ nhỏ trói cô lại, sau đó đối phương gọi video cô mới biết việc Cừu Lệ đang làm.
Đối phương dùng cô định uy h.i.ế.p anh.
Sau đó dưới sự thôi miên của Cừu Lệ, cô lim dim muốn ngủ rồi, may là trong áo khoác còn có thiết bị định vị GPS kết nối với máy tính của Đoàn Bác, vì vậy cô trong cơn mơ màng hình như nhìn thấy bóng cảnh sát phá cửa đi vào.
Chuyện sau đó nữa...... thì cô không nhớ gì cả.
Cô không bị thương, có điều ngủ mất, mà giấc ngủ này không biết ngủ mất bao nhiêu ngày.
Khương Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại, cuống lên hỏi: “Cừu Lệ đâu? Anh ấy thế nào rồi? Anh ấy có phạm tội không? Con nhớ...... con nhớ mấy người đó đưa anh ấy lên thuyền, còn uy h.i.ế.p anh ấy....... anh ấy không bị phán tử hình chứ?”