“Quang minh chính đại, đường đường chính chính trở về bên cạnh cô .”
Đây là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của .
Tống Dụ Hòa cuống lên, giật loa qua hô lên: “Để Cừu Lệ xuống thuyền, chúng thể rút lui!”
Hoắc Thương Lâm cầm thiết kích nổ, tay bóp cò, chỉ đầu Cừu Lệ gào lên: “Hôm nay mặc kệ thế nào mày chỉ một con đường chết, hoặc là chúng cùng đồng vu quy tận, hoặc là thuyền tới Thái Lan tao g.i.ế.c mày! Dù cách nào mày nhất định chết!”
Cừu Lệ nhoẻn miệng thoải mái, kéo dài giọng với : “Anh g.i.ế.c .”
“Tại ?”
“Không sợ đây là trận thôi miên ?”
Sắc mặt Hoắc Thương Lâm sầm xuống, rõ ràng hoảng : “Đây là thôi miên? Không! Không thể nào, đây thể là thôi miên !”
“Bằng thử kích nổ xem ?”
Tay cầm công tắc kích nổ của Hoắc Thương Lên run lên, bắt đầu nghi ngờ nghiễm nhiên hề để ý lưng Tống Dụ Hòa dẫn theo một đội lái ca-nô lặng lẽ tiếp cận chiếc ‘Cá Mập Biển’.
“Tao thể mày thôi miên nữa! Tao tỉnh !”
“ thể khiến thấy chiếc thuyền đang tới gần màn hình radar, đồng nghĩa cũng thể khiến tin tưởng rằng thế giới biến thành đống đổ nát thật .”
Cừu Lệ vẫn thư thái: “Hoặc căn bản lên thuyền; hoặc vẫn còn đang ở ngày đầu tiên gặp thì rơi lời dối cất công chuẩn cho .”
Hoắc Thương Lâm lắc mạnh đầu: “Không thể nào! Chuyện ...... chuyện thể nào! Sao thể như , tao lên thuyền , đang ở ngay biển đây!”
“Trong thế giới thôi miên, đến ký ức của con cũng thể bóp méo, còn cảm thấy chuyện thể nào ?”
“Được thôi, thế thì tao lấy mày thí nghiệm!” Hoắc Thương Lâm chĩa s.ú.n.g Cừu Lệ, bóp mạnh cò súng.
“Pằng”!
Một tiếng trầm đục vang lên, viên đạn b.ắ.n trúng đầu gối chân trái của Cừu Lệ.
Song điều khiến Hoắc Thương Lâm ngạc nhiên chính là, mặt Cừu Lệ vẫn giữ nguyên ý ung dung chẳng hề méo mó! Chẳng chút đau đớn nào khi đầu gối b.ắ.n nát!
Anh dường như , mà là sứ giả tới từ địa ngục.
Trong thế giới hiện thực chẳng ai khi trúng đạn còn thể duy trì nụ mỉm bình thản như , hình như thấy đau đớn chút nào.
Hắn nghĩ tới tối đó dùng s.ú.n.g b.ắ.n trúng tim Cừu Lệ, cũng như .
Chẳng lẽ đây đều là giả?
“Không, chuyện thể nào!” Tay cầm s.ú.n.g của Hoắc Thương Lâm run lên, lắc đầu dám tin: “Tao thể thôi miên nữa, đây là thật giả !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-275-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Vừa dứt lời, bóp thêm mấy cò súng, nhưng do tay run nên viên đạn b.ắ.n lên cột thuyền.
Tinh thần Hoắc Thương Lâm gần như sắp sụp đổ: “Đây là thật thể là giả , thể nào ! Sao thể.......”
Còn Cừu Lệ đang chậm rãi về phía .
“Không! Mày đừng qua đây!”
Cừu Lệ mạn thuyền cách lưng xa, Tống Dụ Hòa cùng đội cảnh sát đặc nhiệm leo lên tới boong thuyền đang từ từ tiếp cận Hoắc Thương Lâm từ phía nhưng hề phát hiện.
Cừu Lệ nhàn nhạt : “Còn chịu tin nữa , giờ biển Hải Nam, kế hoạch của thất bại , Hoắc Thương Lâm.”
“Mày gạt tao!”
Lời dứt, cái tay cầm công tắc kích nổ của Hoắc Thương Lâm bỗng đạn b.ắ.n trúng.
Cơn đau mãnh liệt khiến buông lỏng , công tắc kích nổ rơi xuống đất Tống Dụ Hòa nhặt .
Hoắc Thương Lâm còn đánh trả, cảnh sát đặc nhiệm ập tới ép buộc giơ tay đầu hàng.
Cảnh sát biển và cảnh sát đặc nhiệm nhanh chóng khống chế chiếc ‘Cá Mập Biển’
Đằng xa, một đường sáng bóng đêm và ban ngày giao biển, ánh trăng trong trẻo soi sáng giữa tầng mây mờ ảo giống như rắc sữa bên đường chân trời.
Sắc mặt Cừu Lệ trắng bệch, quỳ một gối đất, đó cả nặng nề ngã giữa vũng máu.
Từ trong sắc m.á.u đỏ tươi, thấy vầng trăng non giống như đêm gặp gỡ đầu tiên của nhiều năm về .
Trong vắc sáng vằng vặc.
Ý thức mơ hồ, bên cạnh tiếng bước chân chạy tới, tiếng chuyện lúc xa lúc gần khi gần khi xa.
Thế giới của hỗn tạp yên tĩnh.
Tống Dụ Hòa xuất hiện mặt , thấy tia lo lắng, căng thẳng và xúc động từ đáy mắt của : “Kiên trì một chút, bác sĩ tới ngay! Không , chuyện gì !”
Cừu Lệ ánh trăng bên trời, khóe môi cong lên thành một nụ nhợt nhạt:
“Thầy ơi, em sạch sẽ .”
.......
Khương Vũ bản đang ngủ tỉnh, loại cảm giác hỗn độn mơ mơ hồ hồ giống thôi miên nữa.
Cô mơ thấy nhiều chuyện, thậm chí mơ thấy Cừu Lệ của đời .
Lần đầu gặp đàn ông đó, cô nhớ đó là một buổi sáng tinh mơ mưa.