Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 274: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:34:55
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không đúng, khoảng cách gần như vậy radar nên dò ra sớm mới phải chứ.” Thuyền trưởng nhíu mày: “Tôi cũng lấy làm lạ đây, thời gian dài như vậy đến bóng ma còn không có, đừng nói radar hỏng rồi nha.”

Song thuyền trưởng vừa dứt lời thì chiếc ‘Hồi Sinh’ dường như phát hiện được nguy hiểm cận kề bỗng chuyển phắt đầu thuyền, bắt đầu lái tăng tốc về tránh xa chiếc ‘Cá Mập Biển’.

“Có chuyện gì vậy? Sao bọn họ lại chạy?”

“Hoắc, Hoắc tổng, anh nhìn kìa!”

Thuyền trưởng chỉ máy quét radar, trên màn hình bỗng hiển thị: Xung quanh có hơn mười chiếc thuyền lạ!

Mấy chiếc thuyền đó phút chốc ép sát chiếc ‘Hồi Sinh’ và chiếc ‘Cá Mập Biển’, lập trận thế bao vây lái về phía bọn họ.

“Tách”!

Sau một cái búng tay, đầu óc hỗn loạn của Hoắc Thương Lâm bừng tỉnh lại.

Không biết từ lúc nào hắn lại vô thức rơi vào trận thôi miên của Cừu Lệ, hoàn toàn không phát hiện được sự khác thường của radar.

Không chỉ hắn mà tất cả thuyền viên đều bị thôi miên, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay!

Lúc này, vùng biển tối đen đột ngột sáng trưng, chiếc ca-nô cách họ gần nhất mở đèn tín hiệu công suất cao lên, bầu trời bỗng chốc sáng bừng.

Xung quanh chiếc ‘Hồi Sinh’ và chiếc ‘Cá Mập Biển’ bị hơn mười chiếc ca-nô vây kín –

“Đây là cảnh sát biển Trung Quốc, các người đã bị bao vây rồi, từ bỏ mọi sự phản kháng buông tay đầu hàng đi.”

“Đây là cảnh sát biển Trung Quốc, các người đã bị bao vây rồi, từ bỏ mọi sự phản kháng buông tay đầu hàng đi.”

…….

Chiếc loa bắt đầu lặp đi lặp lại mấy câu khuyên đầu hàng mạnh mẽ vang vọng này, điều đó hoàn toàn chọc giận Hoắc Thương Lâm, hắn nhào vào phòng nghỉ gào về phía màn hình máy tính: “Giết người phụ nữ đó! Giết cô ta!”

Trong màn hình gương mặt tiều tụy của Khương Vũ phút chốc đổi thành mặt của cảnh sát Trần Ngôn: “Hoắc Thương Lâm, tội trạng của anh đã được chúng tôi nắm trong tay hết rồi, giờ từ bỏ phản kháng lập tức đầu hàng để nhận được sự khoan hồng của pháp luật.”

“Mày đi c.h.ế.t đi!”

Hoắc Thương Lâm nổi điên đẩy máy tính ra, quay đầu móc cây s.ú.n.g ngắn trong bóp ra chĩa lên đầu Cừu Lệ, kéo cò một cái: “Thằng khốn! Ông đây g.i.ế.c mày!”

Cừu Lệ cong môi nở nụ cười nhàn nhạt, chẳng hề thay đổi sắc mặt trước sự uy h.i.ế.p của Hoắc Thương Lâm.

Anh vốn dĩ chính là người c.h.ế.t rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-274-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Trong một thời gian dài, sống…… mới là điều khiến anh khủng hoảng.

Hoắc Thương Lâm thấy s.ú.n.g không uy h.i.ế.p được Cừu Lệ thì càng giận dữ hơn, hắn giơ cán s.ú.n.g nện vào phần bụng của anh đánh anh gập cả người.

Nhưng…… khóe môi anh vẫn treo ý cười nhàn nhạt.

Giống như trận bạo lực học đường của nhiều năm trước, Hoắc Thành ẩu đả anh như tên điên, còn anh giống như con cừu non chẳng có sức đánh trả, chỉ có thể lấy nụ cười tàn độc để đáp trả.

Nhưng anh cười tới cuối cùng.

Nhìn tới nụ cười tà của Cừu Lệ, đầu óc Hoắc Thương Lâm càng trở nên hỗn độn, không nén được cơn giận.

Đúng lúc này, trong không trung vang lên một tiếng ‘pằng’ của súng.

Tống Dụ Hòa đã ngắm chuẩn Hoắc Thương Lâm, chỉ cần hắn dám làm hại Cừu Lệ thì anh ta quyết không nương tay.

Trong mấy phút ngắn ngủi, cảnh sát đã ập lên chiếc ‘Hồi Sinh’ và chiếc ‘Cá Mập Biển’ nhanh chóng chế phục thuyền viên trên thuyền, chỉ còn lại một mình Hoắc Thương Lâm đứng trên boong thuyền chiếc ‘Cá Mập Biển’.

Tiếng khuyên hàng mạnh mẽ vang lên trong loa :”Hoắc Thương Lâm, anh đã bị bao vây rồi, từ bỏ mọi sự phản kháng lập tức đầu hàng đi!”

Hoắc Thương Lâm trợn mắt trừng cảnh sát hình sự và cảnh sát biển trên thuyền, bỗng cởi quần áo của mình ra.

Sau khi thấy thứ đồ quấn trên eo hắn, nụ cười trên mặt Cừu Lệ dần dần biến mất, những người khác cũng bị giật mình.

Thứ quấn quanh eo hắn là thuốc nổ TS34, uy lực đủ để nổ tung con thuyền này lên trời, càng đừng nói tới số di sản quý giá dưới đáy thuyền.

Xem ra hắn đã chuẩn bị ngọc nát đá tan một khi hành động thất bại.

“Mấy người lùi lại hết cho tôi!” Hoắc Thương Lâm giống như con sói đói bị bức vào đường cô, bắt đầu gào hét điên cuồng: “Cút! Bằng không tôi nổ cho mấy người tan xác! Cút mau!”

Cảnh sát biển đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn sang đội trưởng chỉ huy Phương Bình, Phương Bình trần giọng nói: “Bảo vệ di sản, tạm thời rút khỏi thuyền!”

Thế là cảnh sát biển đã lên thuyền rút về ca-nô, còn Tống Dụ Hòa thì chú ý tới hình như Cừu Lệ… không có rời khỏi.

Trong lòng anh ta căng thẳng, hô lên với Cừu Lệ: “Cừu Lệ, cậu cũng xuống thuyền đi!”

Hoắc Thương Lâm vốn chuẩn bị đi vào phòng điều khiển lái thuyền rời khỏi, thấy Cừu Lệ đứng bên mạn thuyền lập tức giận dữ gào lên: “Mày ở lại!”

Cừu Lệ đương nhiên không có chuyện rời khỏi, anh không thể để mặc Hoắc Thương Lâm cùng số di sản trên chiếc thuyền này đi vào vùng biển quốc tế, chẳng liên quan tới yêu nước hay trách nhiệm nhưng anh vĩnh viễn không quên câu nói Tống Dụ Hòa từng nói với anh:

Loading...