Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 266: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:34:36
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Thương Lâm cười giễu: “Đồ nghèo kiết xác.”

Cúp điện thoại xong sau đó cho thuộc hạ bắt đầu sắp xếp lịch trình qua ải vào tháng sau: “Thêm một người nữa, để cậu ta theo thuyền.”

…….

Vẫn còn may, đèn trong văn phòng của Tống Dụ Hòa ở học viện tâm lý còn sáng.

Ông đang đợi anh.

Tống Dụ Hòa không dám chắc Cừu Lệ có đến không, anh luôn đợi trong cơn nôn nóng.

Đúng chín giờ nhìn thấy anh xuất hiện, Tống Dụ Hòa mới thở phào một hơi.

Cừu Lệ chú ý thấy đầu thuốc trong chiếc gạt tàn trên bàn anh ấy dập hết mấy điếu.

“Thế nào, gặp chưa?”

Cừu Lệ đẩy túi vải đó tới trước mặt Tống Dụ Hòa, sau đó nhanh gọn cởi chiếc áo vest trên người mình xuống, tháo đồng hồ Cartier ra nộp lên hết: “Gặp rồi, anh ta không có nghi ngờ tôi.”

Tống Dụ Hòa kéo khóa chiếc túi vải ra, nhìn tiền mặt và bộ đồ vest bên trong một cái rồi nói: “Nghĩ kỹ rồi, nộp lên hết à?”

“Ừm.”

Anh cũng muốn trở về bên cạnh cô…… một cách quang minh chính đại đường đường chính chính.

Tống Dụ Hòa kéo khóa túi xải lại rồi đặt vào két bảo hiểm: “Mai sẽ có công an trong cục tới lấy tiền tham ô, có điều quần áo và đồng hồ cậu cứ đeo đi, để tránh đối phương sinh nghi.”

Lúc Cừu Lệ rời khỏi, Tống Dụ Hòa để ý tới chiếc hộp La Prairie trên tay anh: “Cái này……..”

Cừu Lệ giải thích: “Đây là tôi dùng tiền của tôi để mua, không có dùng tiền đó.”

Tống Dụ Hòa cười cười: “Đừng hiểu lầm, tôi không có nói cậu nuốt tiền tham ô riêng, chỉ là nhãn hiệu này…… khá là đắt đấy.”

“Tiền tiết kiệm của tôi, đồng tiền sạch sẽ đàng hoàng.”

“Tôi không có ý đó, chỉ là giờ yêu đương cũng không cần thiết…….”

Cừu Lệ híp mắt, nói rất nghiêm túc: “Tôi muốn cho cô ấy thứ tốt nhất.”

Trong phòng tư vấn, hai người Khương Vũ và Đoàn Bác đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, trừng trọn cả buổi chiều…… cộng thêm cả buổi tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-266-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Đoàn Bác giống như ngồi trên đống than, cúi đầu mải miết lướt điện thoại thi thoảng ngó ra ngoài cửa một cái, nóng lòng đợi Cừu Lệ trở về.

Khương Lệ ngồi trên sô pha, rất chi là nhụt chí.

Thất sách đúng là thất sách.

Cừu Lệ thông minh hơn cô nhiều, nếu anh muốn chạy thật, với cái còng tay tình thú đó của cô có thể khóa được anh ư.

Tên khốn này, tương lai có thể phạm tội tử hình đấy.

Đồ liều mạng.

Khương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ bản thân nên giở một vài thủ đoạn phi thường rồi, cứ tiếp tục để mặc anh như vậy không được.

Thế là cô lên một trang web nọ đặt hàng thiết bị định vị GPS loại siêu nhỏ chuyên dùng trong việc theo dõi ông xã ngoại tình.

Đoàn Bác rảo tới sau lưng cô nhìn thấy cô thế mà đặt hàng cái món đồ này, lại liên tưởng tới chuyện còng tay hồi sáng hôm nay không khỏi rùng mình một cái.

Cậu vốn luôn cảm thấy tên đàn ông Cừu Lệ này xuống tay ác thật, người phụ nữ nào mới ăn được anh ta đây.

Thấy Khương Vũ ‘trang bị’ xong bộ thiết bị được cho là chuyên nghiệp đó, Đoàn Bác dựng ngón cái lên luôn miệng hô là người trong nghề.

Chị dâu nhỏ này cũng là người nhẫn tâm nha.

Đoàn Bác ngồi xuống đối diện Khương Vũ, chống cằm nói: “Chị dâu nhỏ, kể cho em nghe chuyện tình lãng mạn của chị và Lệ ca đi, hai người sao phải bên nhau thế?”

“Chẳng hề lãng mạn chút nào.”

Khương Vũ ngước mắt lên liếc cậu một cái, thong thả nói: “Cái gọi là câu chuyện tình yêu toàn bắt đầu từ việc gài bẫy lẫn nhau, ban đầu tôi với anh ấy cũng như vậy, lấy những gì mình cần. Có điều sau này thì phát hiện cả hai điều kiện của tôi đều không tốt lắm, trừ đối phương ra chẳng tìm được đối tượng nào thích hợp cả, thế là ở bên nhau thôi.”

Khóe miệng Đoàn Phó co giật, không nhìn ra được Khương Vũ còn là người có ‘tinh thần quý tộc’.

“Với điều kiện ngoại hình này của hai người… đúng là rất khó kiếm được đối tượng tương xứng, hai người ở bên nhau không đi ‘gây họa’ cho người khác là tốt lắm rồi.”

Khương Vũ ngược lại càng có hứng thú đối với chuyện trong hai năm qua của Cừu Lệ hơn, thế là hỏi Đoàn Bác: “Thế cậu kể tôi nghe đi, cậu với anh ấy làm sao quen biết nhau? A Lệ nhà chúng ta không phải là người dễ kết bạn như thế đâu.”

“Điều này cô nói đúng rồi.” Đoàn Bác cầm đĩa hạt dưa bưng qua vừa cắn vừa tám chuyện với Khương Vũ: “Tôi là bạn cùng phòng với cậu ấy, hồi năm nhất đúng là chẳng có nói chuyện gì nhiều, cậu ấy hầu như chẳng qua lại với bạn cùng phòng. Có điều lên năm hai, mẹ tôi mắc bệnh ung thư.”

Khương Vũ ngừng cắn hạt dưa, cô nhíu mày hỏi bằng giọng lo lắng: “Sau đó thì sao, dì hết bệnh chứ?”

Đoàn Bác thở dài: “Gia cảnh nhà chúng tôi bình thường, một mình mẹ tôi dựa vào việc bán cá ở chợ rau nuôi tôi khôn lớn, ngày ngày đón khách tiễn khách g.i.ế.c mổ cá cho khách, rất cực khổ. Sau khi mẹ tôi bị bệnh, nhà chúng tôi mất đi nguồn thu nhập mà căn bệnh này phải tốn không ít tiền, nhà chúng tôi đi đâu lấy ra nhiều tiền như thế, tôi bèn xin thôi học về nhà trông coi sạp cá muốn kiếm chút tiền cho mẹ tôi đi coi bệnh.”

Loading...