“Cậu…… cậu……”
Thế giới xung quanh bỗng mất đi màu sắc, m.á.u đỏ tối tăm giăng đầy võng mắt hắn, cơn khủng hoảng cực độ ập tới kéo hắn tới bên vực thẳm xoáy nước.
“A! A!”
Hoắc Thương Lâm bắt đầu la hét thảm thiết, lăn từ trên sô pha xuống đất, thất kinh vung hai tay: “Đừng, đừng qua đây! Mày đừng qua đây!”
Mà đúng lúc này nghe ‘xoảng’ một tiếng, chén trà trong tay Cừu Lệ rơi xuống đất vỡ tan.
Khoảnh khắc chén trà vỡ nát, Hoắc Thương Lâm thức tỉnh khỏi thế giới hư ảo.
Xung quanh trở lại bình thường, không có ai trúng đạn cũng chẳng có ai bị thương.
Hoắc Thương Lâm nhếch nhác đứng dậy thở hổn hển từng cơn, nhìn Cừu Lệ một cách không dám tin.
Cừu Lệ điềm nhiên ngồi trên ghế, từ đầu tới cuối chưa từng nhúc nhích cái nào.
Trừ bàn tay xoay chén trà của anh.
Hoắc Thương Lâm duỗi tay sờ s.ú.n.g theo bản năng nhưng hoảng hốt phát hiện, sau khi về nước hắn hầu như không mang theo súng! Trong nước cũng không cho phép anh ta mang theo súng.
Từ giây phút móc s.ú.n.g ra vừa rồi thì hắn đã rơi vào cái bẫy huyền ảo đó rồi. Mà chàng trai trước mắt tỉnh bơ thôi miên anh ta mà anh ta chẳng hề phát hiện được.
Hoắc Thương Lâm gian nan nuốt nước bọt, trên mặt xuất hiện ý cười tàn độc.
Cừu Lệ cũng cười, nụ cười còn lạnh hơn cả hắn.
Hoắc Thương Lâm cho người lấy một túi vải bố màu đen vào, bên trong hình như đựng đồ rất nặng, đặt lên bàn nghe cái ‘cách’.
“Một chút lòng thành, coi như tôi bồi thường thay đứa em họ hỗn xược không hiểu chuyện của tôi.”
Hoắc Thương Lâm ném túi vải bố tới trước mặt Cừu Lệ.
Cừu Lệ ung dung mở túi vải ra, mới mở ra một khe hở anh đã nhìn thấy giấy tiền màu đỏ chất đầy bên trong.
Đối với đại đa số người mà nói đó là vực sâu dục vọng có sức mê hoặc vô tận, nhưng đối với Cừu Lệ mà nói chẳng qua chỉ là một đống giấy vụn, anh thậm chí chẳng buồn nhìn cái thứ hai.
Bên tai vang lên câu nói của Tống Dụ Hòa: “Nếu tôi cho cậu cơ hội, cậu bằng lòng quay đầu lại chứ.”
Bằng lòng quay đầu lại chứ.
Nếu Khương Vũ không trở lại tìm anh có lẽ Cừu Lệ sẽ mê mụi đ.â.m đầu vào chỗ chết, không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại dù chỉ là một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-265-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Nhưng hiện tại điều tươi đẹp trân quý nhất trong lòng đang nằm ngay phía sau anh, kéo lấy anh, bắt lấy anh khiến anh không thể nào thờ ơ được.
Cừu Lệ mỉm cười nói: “Cám ơn nhé.”
Lê Dương Huy vội vàng bổ sung: “Làm ăn với Hoắc tổng là sảng khoái nhất rồi, có ai không biết Hoắc tổng đó giờ chỉ cho tiền mặt thôi, khà khà khà, phóng mắt nhìn khắp giới này chẳng có ai bì được với Hoắc tổng cả.”
Hoắc Thương Lâm châm điếu thuốc đi tới trước mặt Cừu Lệ, lúc Cừu Lệ định nhận lấy túi vải bố thì bỗng dúi mạnh đầu thuốc lên mu bàn tay anh.
‘Xì xèo’ một tiếng, mùi khét của mô da bị bỏng truyền tới.
Khóe mắt Cừu Lệ co rút nhưng anh không lên tiếng.
“Nếu cậu dám chơi tôi, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết…….”
Giọng uy h.i.ế.p thấp trầm rất có sức mạnh.
Cừu Lệ lạnh mặt nhìn hắn: “Người c.h.ế.t vì tiền, có ai chê tiền bao giờ?”
Lê Dương Huy thấy vậy hốt hoảng nói: “Hoắc tổng, người của tôi anh tuyệt đối có thể yên tâm, tên nhóc này…… tên nhóc này coi tiền như mạng, cậu ấy không bao giờ phản bội anh đâu.”
“Dù sao, tôi còn phải nuôi phụ nữ.” Cừu Lệ cong môi cười giễu: “Cô gái nhà chúng tôi rất quý giá, không kiếm tiền sao nuôi nỗi.”
Hoắc Thương Lâm lại nhớ tới bộ dạng điên điên khùng khùng của thằng em họ nhà mình trong mấy năm nay, bên cạnh có mấy người phụ nữ cơ bản đều có nét mặt hao hao cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc đồng phục trường giấu trong album điện thoại đó.
Lê Dương Huy thấy sắc mặt Hoắc Thương Lâm sầm xuống, bèn vội vàng nói: “Ấy, Cừu Lệ cậu bớt nói mấy câu đi. Hoắc tổng anh là người có nguyên tắc đừng so đo với cậu ấy.”
Vẻ mặt Hoắc Thương Lâm lạnh băng.
Nếm trải sóng gió nhiều năm như vậy, hắn không thể vì chút chuyện cỏn con của đám nhóc nhà mình mà làm hỏng chuyện lớn của bản thân.
Từ trong miệng Hoắc Thành anh ta biết được Cừu Lệ nghèo rớt mồng tơi, quá khứ vì tranh chút tiền học bổng ít ỏi còn có thể phí tâm tư ám hại nó.
Nghèo là phải rồi, thời đại này chẳng có gì dựa được hết, chỉ có tiền là đáng dựa dẫm.
Hắn buông cổ áo Cừu Lệ ra, không nghi ngờ anh nữa.
Bữa cơm này ăn trong không khí khá là hài hòa.
Lúc tan cuộc đã là buổi tối, Hoắc Thương Lâm lái xe đích thân đưa Cừu Lệ tới đường Phong Gia.
Có điều sau khi xuống xe Cừu Lệ không về phòng tư vấn ngay mà xách theo túi vải bố màu đen bắt xe tới trung tâm thành phố, dạo cho tới khi đóng cửa tắt đèn mới về trường.
Còn thám tử theo dõi Cừu Lệ gọi điện cho Hoắc Thương Lâm báo cáo hành tung của anh: “Cậu ta mua một bộ đồ vest diện cho bản thân, một chiếc đồng hồ Cartier, sau đó còn đi mua một bộ mỹ phẩm chăm sóc da có giá trị không rẻ.”