Cừu Lệ sự giận dỗi trong lời của cô gái nhỏ, cãi với cô, bèn : “Nếu cần thì ném .”
“Được, ném đây.”
Khương Vũ tới tủ bên giường, cầm hộp nhạc lên định vứt sọt rác.
Cừu Lệ chung quy là nỡ thấy thiếu nữ thủy tinh pha lê ném sọt rác, sải bước vòng trở giật lấy hộp nhạc trong tay Khương Vũ.
Mà ngay tại lúc , chỉ cái ‘cạch’, một chiếc còng tay màu hồng lông xù còng lên cổ tay Cừu Lệ.
Anh vẫn phản ứng , đầu còn của chiếc còng tay Khương Vũ treo thẳng lên cột giường.
Cừu Lệ: ?
Vẻ mặt ủ ê của Khương Vũ bay biến sạch, đó là nụ mỉm giảo hoạt hệt như hồ ly nhỏ, cô vỗ mặt : “Bạn trai, tưởng em đang đùa ?”
“Em ý gì?”
“Em em sẽ trông chừng , một – tấc – – rời, một tấc rời nghĩa là gì ? Chính là chúng tách dù chỉ là một phút đấy.”
Hồi lâu , Cừu Lệ mới dần phản ứng , Khương Vũ một cách dám tin: “Cầm tù ?”
“Không khủng bố như , chẳng nhốt mãi , thỉnh thoảng sẽ đưa ngoài hóng gió.”
“……..”
Cừu Lệ nghiêng đầu chiếc còng tay màu hồng lông xù tay trái.
Còn đặc biệt dùng kiểu dáng tình thú như nữa.
Mới đầu, Cừu Lệ cứ ngỡ rằng Khương Vũ còng chẳng qua chỉ là đang đùa thôi.
dần dần phát hiện tình hình bắt đầu trở nên bình thường.
Khương Vũ xếp bằng giường mặt đối mặt với , cô kéo chiếc balo tới lấy bình xịt cay, dây thừng ở bên trong , thậm chí...... còn thấy roi điện tự vệ nữa.
Cổ họng Cừu Lệ cử động thấy rõ, : “Ý thức tự vệ của em mạnh thật ha, cửa còn đem theo những thứ ......”
“Không .” Khương Vũ mỉm với : “Đây là dùng cho hết á.”
“.......”
Khương Vũ cầm roi điện lên huơ huơ mặt Cừu Lệ: “Em thử , đau chút xíu .”
“Khương Vũ!”
“Yên tâm, nhẹ lắm, tóm chỉ cần mất hết sức lực là .”
“Em điên hả.”
“Em điên, là điên chứ.”
Khương Vũ dùng roi điện vỗ lên má Cừu Lệ: “Em cũng nỡ đau nhưng em càng nỡ thấy chết, cho nên A Lệ, ngoan ngoãn lời đừng tìm cách bỏ chạy, đừng chọc em nổi giận nhé.”
Cừu Lệ hít sâu một , trầm giọng với cô: “Em bình thường mà còn lao đầu , em cho rằng ông đây dám gì em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-258-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Khương Vũ con ngươi lạnh lùng của , cả cô sởn gai óc.
Gần hai năm gặp , chẳng còn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô nữa.
Mấy năm nay đổi nhiều, vẻ ngoài ảnh hưởng bởi tâm địa, chỉ từ gương mặt còn là học sinh cao trung mặc đồng phục màu xanh lam năm đó nữa.
Hơi thở c.h.ế.t chóc càng nặng nề hơn.
Khương Vũ hỏi một cách xác định: “A Lệ sẽ tổn thương em ư.”
Sắc mặt Cừu Lệ càng gồng chặt hơn, kéo cái tay còng, cột giường động tác của lung lay, vẻ hung rợn gào lên với cô: “Ông đây g.i.ế.c c.h.ế.t em.”
Khương Vũ dọa sợ lùi về phía .
Anh cho rằng cô sợ , sợ thì sẽ cách xa , cả đời đừng tới gần nữa.
Sau đó mở to mắt tay Khương Vũ run run cầm roi điện lên chĩa đầu nhọn chọt nhẹ tay một cái.
‘Xoẹt’
Cừu Lệ: .............
Nửa của mất sức ngả giường, cô gái nhỏ xếp bằng ở bên cạnh : “Em xuống tay thật .”
“Ai bảo uy h.i.ế.p em.”
“.......”
“Còn đòi g.i.ế.c c.h.ế.t em nữa.”
“.......”
Cừu Lệ vẻ mặt uất ức đáng thương của cô mà đ.â.m hối hận.
Sao quên chứ, cô nhóc là thành thực trăm phần trăm.
Khương Vũ đặt roi điện màu đen trong tay xuống, sờ mặt hỏi bằng giọng đau lòng: “Đau lắm .”
“Em thử thì .”
“Chắc đến nỗi , chủ tiệm đây là mẫu thấp nhất, lực sát thương cực nhỏ.”
Khương Vũ chỉnh nguồn điện của roi điện tới mức nhỏ nhất, đang định để lên chân thử nghiệm một chút thì Cừu Lệ giơ chân đá bay roi điện , cô bằng vẻ mặt giận dữ: “Em ngốc hả! Có ai lấy thứ dùng lên ?”
Khương Vũ rộ lên: “Anh đang đau lòng em hả?”
Cừu Lệ dời tầm mắt , nhấm nháp cơn giận một .
Hồi lâu , cô mò tới tay nắm qua đặt lên n.g.ự.c , dừng một lúc nhẹ nhàng xoa bóp: “Thế thì ngoan một chút.”
Cả Cừu Lệ mất hết cảm giác, chỉ chỗ cánh tay đang đặt là cảm giác, hơn nữa cảm giác mãnh liệt khác thường.
“Về đừng hung dữ với em nữa.” Cô gái nhỏ bằng giọng mềm mại: “Tối qua em mất ngủ cả đêm, sáng sớm phi từ Bắc Thành tới đây, gặp mấy tiếng mà hung dữ với em bao nhiêu .”