Khương Vũ nhìn anh: “Thật không?”
“Đúng vậy, hết thích rồi, cút đi.”
“……”
“Cút!”
Mắt cô gái nhỏ lập tức ửng hồng, trước khi cô òa khóc rời khỏi, Cừu Lệ xoay người đi lấy một cây kẹo que trong hộc tủ ra lột vỏ nhét vào miệng cô, xìu liền –
“Nói đùa thôi, anh sai rồi.”
Nước mắt Khương Vũ vẫn chưa ngừng lại, quai hàm ngậm cây kẹo, lúng búng nói: “Ba em còn chưa hung dữ với em như vậy.”
“Không phải, không có, anh không có hung dữ.”
“Anh bảo em cút đi.”
“Từ cút cũng có ý nghĩa khác mà. Ví dụ như con ch.ó lăn lộn trên đất vậy, rất đáng yêu, để anh lăn cho em xem.”
Nói xong anh nằm xuống đất thật, lăn qua lăn lại.
“……..”
Khương Vũ giơ chân đá anh, nói bằng giọng hơi tủi thân: “Không được phép hung dữ với em, bằng không em giận thật đấy.”
“Giận rồi có bỏ đi không?”
“Giận rồi thì em sẽ ngày ngày nhìn anh đi toilet, để coi anh có rặn ra được không.”
“……..”
Cừu Lệ cảm thấy, chỉ hai năm không gặp cô gái nhỏ trở nên dày dặn hơn rất nhiều, tính cách cũng hoạt bát hơn hẳn.
Hoặc có lẽ là vì hai năm qua số người cưng chiều cô càng lúc càng nhiều, quá khứ chẳng có ai để làm nũng, để kể khổ, cô luôn rất kiên cường.
Nhưng hai năm nay, cô có ba rồi hơn nữa đến tận hai người, họ đều là chỗ dựa của cô.
Nhìn thấy sự thay đổi của cô, trong lòng Cừu lệ rất thích.
Cô nhóc này đã quyết tâm theo anh rồi, hết cách, Cừu Lệ chỉ có thể dẫn cô tới khách sạn thuê phòng.
Dù sao đâu thể để cô chịu thiệt ngủ trong căn phòng chật hẹp này được chứ, ở đây buổi tối thường có con chuột lúc ẩn lúc hiện, con chuột bự tới đến con rắn nhỏ còn sợ nữa là.
Dọc đường, anh quẫy balo của cô, xách vali của cô.
Vali rất nặng, có thể ước lượng được cô nàng mang theo bao nhiêu thứ đồ, x era là muốn ‘đóng quân’ lâu dài ở Hải Thành này rồi.
Anh cụp mắt nhìn cô nắm chặt vạt áo của mình, giống như sợ anh đi mất vậy.
“Em đừng có như vậy, anh không chạy mất đâu.”
“Em không tin anh nữa đâu.”
Hệ số nguy hiểm của người đàn ông này cực cao, hễ lơ là một chút là bị anh thôi miên ngay.
Khương Vũ nhất định phải tập trung tinh thần cao độ, duy trì ý thức bản thân cực mạnh, tuyệt đối không để anh đạt được ý đồ lần nữa.
Cừu Lệ bất lực, để mặc cô túm lấy.
“Lần ở Thái Lan, cũng là anh đúng không.” Khương Vũ đi phía sau anh, giẫm lên bóng anh giống như đang xả giận vậy.
“Ừm.” Cừu Lệ thẳng thắn thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-257-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
“Anh nhân lúc em say rượu, hôn em phải không?”
“Không có.”
“Chỉ có thể là anh.”
“Em dựa vào đâu nói như vậy.”
“Ngoài anh ra chẳng có ai dám cắn vỡ môi em hết.”
“Thế cũng đâu chứng minh được gì.”
“Ngoài anh ra chẳng có ai dám hôn em xong còn tô son cho em nữa.” Khương Vũ nói một cách nghiến răng nghiến lợi: “Tô như khúc lạp xưởng ấy, Cừu Lệ, anh cho rằng anh thông minh lắm à?”
“……..”
“Anh còn đem A Lệ Lệ của em đi nữa.” Khương Vũ nhìn con rắn nhỏ trên vai: “Em tốn hai ngàn tệ mua nó đấy, anh cái đồ ăn trộm này!”
“Ai bảo em dám đặt cái tên khó nghe như vậy.”
Thế anh đặt cho nó cái tên dễ nghe hơn đi.”
“Tiểu Vũ Vũ.”
“……..”
Cừu Lệ dẫn Khương Vũ tới khách sạn bốn sao thuê phòng cho cô ở một đêm, hành lý cũng được xách lên phòng.
“Tối năm tắm rửa rồi nghỉ ngơi đàng hoàng đi, chiều mai anh tới đón em ra sân bay.”
Khương Vũ kéo vạt áo của anh: “Anh cảm thấy em đang nói đùa à?”
Cừu Lệ kéo tay cô ra, Khương Vũ trở tay nắm chặt lại.
Kéo ra, lại nắm lấy…
Cừu Lệ hít sâu một hơi, nhìn cô hỏi một cách kiên nhẫn: “Khương Vũ, tóm lại em muốn thế nào?”
“Anh muốn thế nào?”
“Anh muốn em ngoan ngoãn về nhà, vở diễn «Hồ Thiên Nga» của em chưa đầy mấy tháng nữa là diễn rồi, giờ điều em phải làm đó là chăm chỉ luyện tập lấy trạng thái tốt nhất lên sân khấu biểu diễn.”
“Cho nên anh vẫn luôn theo dõi em phải không.” Khương Vũ nhìn vào mắt anh: “Anh sẽ tới xem buổi biểu diễn của em chứ?”
“Anh…… không thể.”
“Tại sao?”
“Em biết tại sao mà, chúng ta không có khả năng đâu.” Lời của Cừu Lệ rất tuyệt tình: “Mặc kệ em làm nũng cỡ nào, ăn vạ ra sao, điều anh có thể cho em chỉ có một câu này: không có khả năng đâu.”
Mắt Khương Vũ lại muốn đỏ lên, Cừu Lệ nói ngay: “Khóc cũng vô dụng, Cừu Lệ anh nói một là một, không có chuyện mềm lòng.”
Cô hít hít mũi nuốt nỗi chua chát trong cổ họng xuống, nói bằng giọng ồm ồm: “Được rồi, thế anh cút đi.”
Cừu Lệ không ngờ cô từ bỏ dễ dàng như vậy, anh xoay người định đi thì lại nghe cô nói: “Đem luôn cái hộp nhạc rách của anh đi đi, em không cần đồ của anh.”
Cừu Lệ quay đầu lại nhìn thấy hộp nhạc thủy tinh trên tủ giường.
Anh im lặng chốc lát rồi nói: “Cũ vậy rồi, cũng không đáng tiền, giữ lại làm kỷ niệm đi.”
“Làm kỷ niệm cái gì, anh nói tới nước này rồi mà em còn giữ đồ của bạn trai cũ, nhìn chướng mắt.”