Không để cô thấy bộ dạng kinh khủng hiện tại của …….
Khương Vũ : “ em để thấy em.”
“Tại ?”
“Em mất công trang điểm hai tiếng đồng hồ, , uổng công em trang điểm .”
“…….”
“Đồ trang điểm ba Dã mua cho em mắc, trang điểm một là tốn hết mấy chục. Nếu thì trả tiền em đây.”
“…….”
Tâm tình Cừu Lệ vốn đang cực kỳ thảm, kết quả phút chốc cô nhỏ chọc vui .
Anh dậy ngoài cửa mở tủ điện sửa mạch điện. Chẳng mấy chốc đèn trong phòng sáng lên.
Cừu Lệ phòng thấy cô nhỏ bó gối chiếc sô pha đơn, cầm chiếc gương trang điểm hình tròn tô son dặm phấn cho bản .
Cừu Lệ tới mặt cô, ngón tay nâng cằm cô lên, tỉ mỉ quan sát: “Để xem, đồ trang điểm gì mắc dữ .”
Lớp trang điểm mặt cô nhỏ khá là nhạt, lông mi nhất định là bấm chuốt , sắc hồng đôi má tự nhiên, mỉm ngọt ngào với lộ lúm đồng tiền duyên.
Khương Vũ của hiện tại nhiều thêm mấy phần nữ tính chững chạc.
“Em ngoan .” Khương Vũ chủ động áp sát , dùng giọng chút gợi cảm hỏi: “Bạn trai còn thích ?”
“Thì…… tạm .”
Cừu Lệ dời tầm mắt dám đối mắt với cô lâu thêm nữa, sợ để cô dục vọng cuộn trào trong lòng .
“Chỉ tạm thôi ?” Khương Vũ rõ ràng bất mãn với đáp án : “Bạn trai thích em nữa ?”
“Anh bạn trai em.” Cừu Lệ uốn nắn: “Chúng chia tay , nhớ tối hôm ở khách sạn , chia tay trong hòa bình .”
Nhắc tới tối hôm đó, Khương Vũ hãy còn chứa một bụng tức: “Đó là do thôi miên em!”
“Trước khi em ngủ, thôi miên.” Cừu Lệ bình tĩnh giải thích: “Chia tay là em , chỉ thể thôi miên tìm thức của em chứ thể thôi miên em đưa quyết định.”
“Chính là thôi miên em mà!”
“Anh .”
“Cho nên chia tay xí xóa.”
“…….”
Cừu Lệ , cô nhóc căn bản đang chơi xỏ lá đây mà.
Thật hôm nay nghĩ cả buổi chiều nhưng vẫn nghĩ , tại thôi miên thất bại chứ. Theo lý mà , từng thôi miên nếu do đích đánh thức thì hầu như chẳng thể ý thức bản thôi miên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-256-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Nhất là Khương Vũ từng thôi miên hai , đầu tiên nếu đủ sâu thì thứ hai tăng mạnh hơn, như thế cô sẽ triệt để quên .
…… thất bại .
Đây là thất bại đầu tiên của trong nhiều năm qua.
Bụng Khương Vũ réo ‘ọt ọt ọt’, cả ngày cô ăn gì hết.
Cừu Lệ sợ cô đói nên mới vội trở về, dọc đường về đóng gói món hoành thánh nhân bắp mà cô thích ăn nhất.
Anh đặt hoành thánh lò vi sóng hâm nóng , đồng thời : “Ăn xong đưa em về khách sạn, vé máy bay đặt cho em , chiều mai về Bắc Thành, buổi sáng thể ngủ nướng một giấc.”
Khương Vũ từ chối ngay tắp lự: “Em về.”
“Tại ?”
“Em thì sẽ chết, em nhất định trông chừng .”
Cừu Lệ , nhíu mày hỏi: “Em sẽ chết?”
“Trong giấc mơ của em.”
“……..”
Cừu Lệ cạn lời: “Thế em định cứu thế nào, ngày ngày ở trong tiệm của ? Ở cả đời ?”
“Không.” Khương Vũ một cách nghiêm túc: “Kế hoạch của em là theo sát một tấc rời, cho rời khỏi tầm mắt của em.”
Mới đầu Cừu Lệ cứ nghĩ là cô một cách khoa trương lên thôi, nhưng tuyệt đối ngờ tới, cái gọi là một tấc rời của Khương Vũ đúng là…… một – tấc – – rời thật.
Anh lấy đũa, cô nắm chặt vạt áo ; lên lầu lấy nước ngọt trong tủ lạnh , cô cũng theo lên lầu,; ngay cả lúc toilet, Khương Vũ luôn bên ngoài cửa toilet, cho đóng cửa, còn thấy bóng lưng nữa.
“…….”
Cừu Lệ nửa ngày, rặn gì hết.
“Khương Vũ, đủ nha.”
Cừu Lệ kéo khóa quần lên, sầm mặt khỏi toilet: “Làm gì cô gái nào như em, khác toilet.”
“Cái gì chứ, giữa chúng chẳng ‘ thuộc’ .” Khương Vũ nhón chân lên kê cằm vai , dùng giọng khẽ như thở : “Có chỗ nào của em từng thấy .”
Cừu Lệ bỗng đỏ mặt, đến vành tai cũng hồng hồng, “Rốt cuộc em thế nào?”
“Em đang gì nhưng chắc chắn là chuyện , em trông chừng .” Khương Vũ một cách cố chấp: “Em cho cơ hội phạm tội nữa .”
Trong giọng Cừu Lệ chứa đựng sự giận dữ: “Em cho rằng em đang gì, tự cảm động , cứu rỗi ? Em cho rằng em là ai, ông đây hết thích em từ lâu .”
Anh cực kỳ hung dữ, trông đáng sợ.