Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 255: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:34:10
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chữ của anh là kiểu vô cùng mạnh mẽ cứng rắn, chữ như người, kiên nghị và đẹp đẽ giống như anh vậy.

Khương Vũ thích đọc tâm đắc và lĩnh hội của anh trong sách, thông qua những văn tự này, phảng phất như có thể lĩnh hội tâm tình và tư tưởng của anh ngay lúc đó.

Cô lật từng trang từng trang, dùng ánh mắt dịu dàng vuốt ve từng chữ anh viết.

Bất giác, đã chín giờ rồi.

Khương Vũ hơi cảm thấy mệt mỏi, ngáp một cái, đặt sách xuống, cuộn tròn trên ghế chuẩn bị chợp mắt một chút. Đúng lúc này, đèn điện xoẹt xoẹt một cái, tắt mất.

Khương Vũ: "....."

Cô bật đèn pin, đi đến chỗ công tắc điện ấn ấn, trong phòng vẫn một mảnh tối om như cũ.

Đoàn Bác quả nhiên không lừa cô, nơi này điện đã cũ, buổi tối nhiều người dùng điện, quả nhiên rất dễ bị ngắt cầu dao.

Khương Vũ cũng không biết sửa cầu dao, cô chiếu đèn pin điện thoại một lần nữa quay về sô pha, ở trong bóng tối lướt weibo, nói chuyện với ba mẹ trong nhóm chat gia đình.

[Khương Vũ vỗ vỗ Tạ Uyên, cũng gọi một tiếng ba ba.] (ở trên ứng dụng wechat có chức năng vỗ, trêu chọc, đá người khác).

[Trình Dã vỗ vỗ Khương Vũ, đồng thời nói ta mới là ba con.]

[Tạ Uyên vỗ vỗ Trình Dã, đồng thời một cước đá bay ông.]

Khương Mạn Y: ......

"Có ấu trĩ không!"

Đúng lúc này, Khương Vũ nghe bên ngoài có tiếng lạch cạch, bỗng nhiên ngồi dậy, cảnh giác lắng nghe.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, vì thế, âm thanh mở khóa vô cùng rõ ràng.

Rất nhanh, cửa cuốn bị người mở ra ầm ầm, có người đi vào.

Khương Vũ sợ đến thót tim, vội vàng rón rén trốn đến phía dưới bàn làm việc, ôm đầu gối, nắm chặt điện thoại.

Chỉ cần có cái gì khác thường, cô lập tức báo cảnh sát.

Sau khi người đàn ông kia đi đến, đầu tiên thử mở công tắc điện, phát hiện quả nhiên bị ngắt cầu dao, anh mở đèn pin ra, quét một vòng trong phòng, sau đó nhìn thấy cuốn bút ký phân tích tinh thần của Floyd trên bàn trà.

Khương Vũ căng thẳng nắm chặt điện thoại, hô hấp chậm lại, tim như sắp nhảy ra khỏi khoang ngực.

Mà người đàn ông như ngồi trên ghế, "tạch", "tạch", "tạch"... nghịch nắp bật lửa.

Trong không gian an tĩnh, ngay cả đến tiếng hít thở cũng rõ ràng như vậy.

"Tiểu Vũ."

Người đàn ông thấp giọng gọi hai chữ này, sợi dây căng thẳng trong lòng Khương Vũ đột nhiên được thả lỏng.

Là... Cừu Lệ.

Khương Vũ vốn đã chuẩn bị chiến tranh lâu dài với anh, hôm nay không quay về, ngày mai tiếp tục đợi, ngày mai không về, cô liền sống ở đây.

Luôn có thể đợi được anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-255-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Chỉ là không nghĩ đến, đêm nay anh liền quay lại.

Trong bóng đêm, người đàn ông bước đến, khi đến trước bàn làm việc thì ngồi xổm xuống.

Hai người cách nhau bóng đêm dày đặc, nhìn nhau mờ mờ, cả hai đều nhìn không rõ ràng.

Khương Vũ kìm lòng không nổi duỗi tay ra, sờ lên khuôn mặt anh, từ lông mày đến hốc mắt, lông mi dài đến sống mũi cao thẳng, lại đến môi của anh...

Là da của anh tựa như trở nên hơi chút cứng rắn, cũng có chút thô ráp.

Hình môi vẫn như bộ dáng ban đầu, mỏng manh, mềm mại. Đầu ngón tay của cô dừng bên môi Cừu Lệ, thật lâu chưa rời đi.

Ngay khi cô muốn cúi người qua hôn anh, Cừu Lệ bỗng nhiên nghiêng mặt đi, tránh được nụ hôn của cô.

Môi Khương Vũ dán vào gò má của anh, khẽ hô hấp, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai anh.

Giọng cô có chút run rẩy: "A Lệ, thấy được anh quá tốt rồi."

Sau khi cô cho rằng đã vượt qua ranh giới sinh tử, còn có thể nhìn thấy anh còn sống trước mặt mình, có hơi thở, có nhịp tim...

Khương Vũ thật sự không còn mong ước gì khác.

Cô không để ý sự tránh né của anh, thâm tình hôn lên mặt anh, vành tai, gáy của anh.

Cừu Lệ nhắm mắt lại, mỗi tế bào toàn thân đều mẫn cảm tỉnh lại, cảm nhận được sự an ủi tinh tế của cô gái, cho dù ý chí ngoan cường thế nào, đều không có cách nào từ chối nhu tình như vậy.

"Tiểu Vũ, em không thích anh..." Giọng nói đầy mê hoặc của Cừu Lệ, trầm thấp, từ từ vang lên: "Em thích chỉ là... A!"

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Khương Vũ cắn thật mạnh vào cổ anh.

Cừu Lệ đau đến toàn thân run lên một cái.

Cô gái nhỏ nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại thôi miên em, thử xem, em cắn c.h.ế.t anh."

Hàm răng của cô chống đỡ chỗ động mạch gáy của anh, Cừu Lệ lập tức ngoan ngoãn im miệng, hơi cụp mắt.

Thân thể thiếu nữ mềm mại, toàn bộ đều nằm trong lòng anh.

Cho dù trong bóng tối không thấy rõ dáng hình, thế nhưng anh có thể ngửi được hương thơm hoa dành dành nhàn nhạt trên người cô.

Cừu Lệ muốn ôm chặt lấy cô, tay run rẩy cách lưng cô hai mi li mét, nhưng vẫn không chạm vào cô, thu về, cứng ngắc hỏi: "Em đến làm gì?"

"Em mơ một giấc mộng, mơ thấy anh."

"Mơ anh cái gì?"

"Mơ thấy anh chết."

Cừu Lệ: ?

Trong bóng đêm, Khương Vũ đẩy Cừu Lệ: “Anh mau đi sửa đèn đi.”

“Như vậy khá tốt.” Cừu Lệ dựa bên chân bàn, cất giọng nhàn nhạt: “Không muốn để em nhìn thấy anh.”

Loading...