Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 253: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:34:05
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, bà ngắt điện thoại.

Khương Vũ há há miệng, vẫn chưa hết sợ hãi.

Bà ngoại này... Tức giận, thật sự quá đáng sợ rồi.

Chẳng trách Bộ Hy thấy bà như là chuột thấy mèo vậy.

....

Khương Vũ dựa vào địa chỉ mà các bạn học để lại, đến được hẻm nhỏ ở đường Phong Gia, nơi này xem như là khu vực đường phố cũ của Hải Thành, phòng ốc khá thấp, cửa hàng bốn phía nhìn có vẻ cũ kỹ.

Cô đi theo địa chỉ, đi đến trước cửa một phòng khám bệnh tâm lý, phòng khám này do hai cửa hàng gộp lại, lớn thì khá lớn, nhưng trang trí thì lại không ra sao, ánh sáng bên trong khá là u ám.

Khương Vũ bỗng nhiên có chút căng thẳng, đứng trước kính tiệm tóc bên cạnh đánh giá chính mình một phen.

Cô mặc một chiếc quần dài ống rộng trẻ trung, hai lớp trang phục, nhìn rất có phong cách mori girl, tóc uốn sóng lớn qua vai, cố ý không thắt đuôi ngựa, khí chất thành thục.

Cô lại lấy son ra, dặm lại son môi, nhìn có sức sống hơn chút.

Cho dù anh biến thành thế nào, Khương Vũ gặp anh, cuối cùng vẫn phải sửa soạn lại một chút.

Con gái trang điểm là vì người mình yêu.

Hy vọng anh vẫn còn yêu mình.

Khương Vũ hít sâu một hơi, lấy dũng khí, đi vào phòng tư vấn tâm lý.

Mà trước bàn làm việc, một người đàn ông đeo mắt kính đang chơi game.

Sau bàn làm việc có một bức bình phong, Khương Vũ đoán hẳn là có người nằm ngủ sau tấm bình phong, bởi vì có một chân đưa ra ngoài, chân đi một đôi giày thể thao AJ cũ.

Người đàn ông đeo kính tên là Đoàn Bác, là bạn cùng phòng của Cừu Lệ, nghe thấy có khách vào, lười biếng ngáp một cái, đầu cũng không ngẩng, cũng không ngừng chơi game.

"Ngồi đi."

Khương Vũ ngồi lên ghế trước bàn làm việc.

Đoàn Bác hỏi: "Cô có vấn đề gì?"

"Tôi bị thôi miên."

Nghe được âm thanh, cái chân đi giày AJ phía sau tấm bình phong đột nhiên rụt lại.

Đoàn Bác giương mắt nhìn Khương Vũ, vừa nhìn cái, anh ta liền lập tức đặt điện thoại xuống, ánh mắt như dán vào người cô, rút không ra!

Khách hàng này, quá quá quá đẹp rồi.

Khuôn mặt này, thân hình này, tuyệt!

"Cô... cô bị ai thôi miên?"

"Bạn trai tôi."

Khương Vũ nghe được tiếng hít thở trầm thấp của người đàn ông phía sau tấm bình phong.

"Bạn trai cô? Anh ta thôi miên cô cái gì? Bắt cô làm chuyện... trái với ý muốn sao?"

Trong đầu Đoàn Bác đã liên tưởng đến một bộ phim hành động lớn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-253-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

"Không phải, anh ấy thôi miên tôi, để tôi không thích anh ấy nữa, để tôi quên anh ấy đi."

"Hả, chuyện này..."

Đúng lúc này, trong ngăn kéo bàn, một con rắn nhỏ màu trắng từ trong khe hở bò ra ngoài.

Khương Vũ nhìn thấy con rắn nhỏ màu trắng quen thuộc kia, sau khi kinh ngạc, phẫn hận cắn răng: "Anh ấy còn trộm thú cưng của tôi."

"Này cũng quá xấu xa rồi đi!" Đoàn Bác cũng căm phẫn sục sôi: "Chia tay thì thôi, còn cướp con, thật quá đáng!"

"Quá đáng."

"..... Là mèo hay là chó?"

"Rắn."

Dứt lời, ánh mắt hai người đồng thời rơi xuống người chú rắn nhỏ màu trắng, khóe miệng Đoàn Bác giật giật: "Sẽ không trùng hợp là rắn màu trắng đi."

"Trắng."

"Sẽ không... Vừa hay là con rắn trên bàn này đi..."

Nói xong, con rắn nhỏ đã thuận theo cánh tay của Khương Vũ, bò lên vai cô, thân mật cọ cọ vào mặt cô, tựa như rất vui mừng.

"Mẹ đến rồi."

Đoàn Bác: "........."

Anh ta nuốt nước miếng, khó khăn hỏi: "Cho nên, người bạn trai thôi miên cô kia, còn ác độc trộm mất con, sẽ không trùng hợp là...."

"Cừu Lệ, lăn ra đây."

Đoàn Bác mở bức bình phong, người đàn ông sau bức bình đã sớm không thấy bóng dáng rồi, cửa sau còn mở, thoát đi rất vội vàng.

Khương Vũ không đuổi theo, trấn định tự nhiên ngồi trên ghế.

Trốn được hòa thượng, trốn không được miếu.

Đoàn Bác rót cho Khương Vũ một chén trà, kéo ghế ngồi bên cạnh cô, nhìn cô vuốt ve chú rắn trắng nhỏ, khó khăn hỏi: "Cô thật sự là bạn gái của anh Lệ?"

"Anh ấy không nói về tôi?"

"Không, nhưng anh ấy có nói về con rắn này, nói là của một người rất quan trọng để lại." Đoàn Bác nói: "Anh ấy rất trân trọng con rắn này, như là nuôi con vậy, mỗi ngày đều đút cho nó trứng cút, còn quan tâm hơn cả bản thân mình."

Khương Vũ chọc chọc đầu chú rắn nhỏ: "A Lệ Lệ, xem như ba con còn có chút lương tâm."

Đoàn Bác nở nụ cười: "Nhìn thấy cô, liền biết được tại sao hai năm nay anh Lệ không yêu đương rồi."

Bạn gái trước đã ở tầm cao chót vót, anh còn có thể coi trọng ai chứ.

"Phòng khám bệnh của hai người, làm ăn tốt không?" Khương Vũ tò mò hỏi.

"Làm ăn khá tốt."

Nói về sự nghiệp, Đoàn Bác lập tức hưng phấn, giới thiệu cho Khương Vũ: "Đừng nhìn vẻ bề ngoài của phòng khám xấu xí, mỗi ngày làm ăn cũng không tồi, những bác sĩ tâm lý đắt giá trên thị trường bên ngoài kia, đều tính phí theo phút, dân chúng bình thường sao mà trả nổi, liền đến chỗ này của bọn tôi, dù sao giá cả cũng rẻ."

Đoàn Bác cầm tờ giá tiền cho Khương Vũ xem, trên tờ giá tiền tự nhiên cũng đều ghi rõ giá cả ---

Loading...