Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 251: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:33:57
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"......."

CSKH: "Bây giờ công ty tuyên bố, nhiệm vụ cứu vớt thiếu niên ác ma thất bại."

Khương Vũ: "Đợi... Đợi một chút."

CSKH: ?

Khương Vũ: "Bây giờ còn cơ hội không? Tôi là nói, Cừu Lệ bây giờ... Anh ấy còn chưa phạm tội? Tôi còn có thể cứu anh ấy, đúng không?"

CSKH: "Bây giờ vẫn chưa, người trọng sinh còn có cơ hội cứu vớt người ủy thác, thay đổi quỹ đạo tương lai."

Khương Vũ thoát app ra, tay run rẩy đặt một vé máy bay đi Hải Thành.

Lần này, cô không do dự nữa, không hề lo trước nghĩ sau.

Đối diện với cái chết, lý do khác thường nào cũng đều biến thành yếu ớt như thế.

Lần này, Khương Vũ cho dù là cướp, cũng phải giành anh lại bên mình, cho dù là giấu đi, nhốt lại, giam giữ...

Cô cũng tuyệt đối không để anh lại rời xa mình nữa.

Khương Vũ đêm đó liền đặt một vé máy bay đến Hải Thành gần nhất.

Cô cũng không ngủ được nữa, một lần nữa lật tìm hộp thủy tinh âm nhạc đã phủ đầy bụi, mở ta, giai điệu Hồ thiên nga chậm rãi vang lên.

Thiếu nữ thủy tinh theo tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng nhảy múa.

Những ký ức cố tình hoặc là vô tình bị vùi chôn kia, như thủy triều cuồn cuộn ùa về.

Đêm đó ở Hải Thành, đêm ở khách sạn... Những câu nói anh hết sức nói bên tai cô kia, những thứ dẫn dắt cô, những câu nói thôi miên tiềm thức của cô kia.

Toàn bộ đều nhớ lại!

Tên khốn khiếp Cừu Lệ kia, vậy mà lại thôi miên cô!

....

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Khương Vũ trực tiếp đi đến sân bay.

Trên đường đi đến sân bay, cô sờ điện thoại, nhắn tin cho Trình Dã, Khương Mạn Y, Tạ Uyên trong nhóm chat gia đình, nói cho bọn họ quyết định muốn đến Hải Thành của mình.

Khương Mạn Y: "A! Bảo bối cố lên! Dẫn con rể Lệ Lệ về nhà!"

Trình Dã: "Đi đi, đi đi, ta không phản đối cũng không ủng hộ."

Khương Mạn Y: "Em rất vừa lòng với con rể Lệ, thành tích tốt, cũng đẹp trai, không thể tốt hơn rồi."

Trình Dã: "Thành tích tốt, đẹp trai thì có tác dụng gì, nhân phẩm mới là quan trọng, sau khi mang về rồi, anh vẫn phải khảo sát mới được."

Tạ Uyên không hỏi gì nhiều, ông trực tiếp chuyển mấy cái lì xì mệnh giá lớn cho Khương Vũ: "Không có tiền lúc nào cũng có thể tìm ba."

Khương Vũ gửi một cái biểu tình "Yêu ba", đang muốn nhận lì xì, sau đó liền nhận được mấy tin nhắn của hệ thống---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-251-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Trình Dã đã nhận lì xì của Tạ Uyên.

Trình Dã đã nhận lì xì của Tạ Uyên.

Trình Dã đã nhận lì xì của Tạ Uyên.

Khương Vũ: .....

Tạ Uyên: .....

Khương Vũ: Trả con!

Trình Dã cười cười: "A, ngại quá, trượt tay."

Khương Vũ: "Mau trả lại cho con, ba con cho con."

Trình Dã: "Cái gì mà ba con, ta mới là ba con! Muốn sinh hoạt phí cũng là ta cho, anh ta góp vui cái gì."

Nói xong, lén chuyển cho Khương Vũ mười vạn: "Ai ya, dùng hết thì lại tìm ba."

Khương Vũ không chút khách khí nhận tiền, cũng le lưỡi với ông một cái: "Tạ Uyên mới là ba ruột của con, ba cùng lắm chỉ tính là ba kế."

"A! Chó sói mắt trắng nhỏ! Trả lại tiền cho ta!"

"Không trả."

....

Cách mấy năm, Khương Vũ lại lần nữa đến Hải Thành, sân bay Hải Thành vẫn giống như hai năm trước, vườn trường đại học Hải Thành cũng không có gì thay đổi, ngoại trừ sửa lại nhà ăn và mấy toàn ký túc xá mới.

Khương Vũ bước đi trong trường, hít thở không khí Cừu Lệ từng hít, ngắm phong cảnh anh từng ngắm, phảng phất như chưa từng có ly biệt và lãng quên hai năm này.

Thôi miên hai năm này một khi tỉnh lại, cô vẫn yêu anh tha thiết như hồi tốt nghiệp cấp ba năm ấy, vẫn yêu anh sâu đậm như ngày hôm qua.

Khương Vũ trong phòng tài liệu của viện nghiên cứu sinh, tìm thấy được Chân Nhứ Nhứ.

Cửa sổ trên mái nhà của phòng tài liệu có ánh nắng chiếu vào, trong không khí tràn đầy hạt bụi nhàn nhạt, Chân Nhứ Nhứ đứng dưới ánh nắng, đeo mắt kính dày cộp, tay cầm một cuốn "Sử lược tiểu thuyết Trung Quốc" của Lỗ Tấn tiên sinh, văn tĩnh, nhã nhặn như mẹ cô ta.

Bây giờ cô ta đã thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh rồi.

"Lần này tôi đến, là muốn dẫn anh ấy đi." Không đợi Chân Nhứ Nhứ mở lời, Khương Vũ đã nói trước: "Tôi muốn dẫn anh ấy rời đi, không quan tâm cô có đồng ý hay không, muốn hay không muốn."

Chân Nhứ Nhứ bật cười: "Cô nên đến sớm."

"Cái gì?"

Sau khi Khương Vũ bị Cừu Lệ thôi miên, trong tiềm thức luôn cho rằng Cừu Lệ và Chân Nhứ Nhứ ở bên nhau, lần đó Nhậm Nhàn đến tìm cô, càng làm gia tăng thêm đoạn nhận thức này.

"Bọn tôi chưa từng yêu đương, cậu ta cũng chưa từng thích tôi, trong tim, trong mắt đều là cô."

Khương Vũ nhìn ra, chỉ có sau khi buông bỏ, mới có nụ cười như vậy.

Bởi vì hai năm này, cho dù tiềm thức của cô không ngừng nói, không yêu nữa, buông tay thôi... Nhưng cô chưa từng có giây phút nào, cười được như Chân Nhứ Nhứ.

"Hai năm này, anh ấy sống có tốt không?"

Loading...