Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 243: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:33:38
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Vũ nghe ra được anh ta làm "ngành dịch vụ" trong lời của anh ta, cô cười cười, dùng tiếng anh lưu loát hỏi: "Anh có thể uống rượu cùng tôi không? Chỉ uống rượu."

Anh chàng vui vẻ đồng ý: "Được."

Khương Vũ quay đầu nhìn Lưu Nghệ Bạch một chút, fans của anh ta ở bên đó hình như càng ngày càng nhiều, fan nhiệt tình vây quanh anh ta, một chốc lát e rằng không ra được.

Hai người trực tiếp đi đến một quán rượu nhỏ bên cạnh, ngồi ở bàn nhỏ ở ngoài hoa viên rất có không khí lãng mạn.

Anh chàng đi đến bên quầy bar gọi rượu, nhưng đúng lúc này, có một người đàn ông đi qua, đưa cho anh ta tờ đô la giá trị lớn, bảo anh ta rời đi.

Anh chàng nhìn thiếu nữ trong vườn hoa một chút, lại hơi liếc nhìn tờ đô la trước mặt, do dự nói này không hay lắm.

Cừu Lệ thấy vậy, lại cho anh ta thêm ba tờ.

Anh chàng đó không thể tin được mà nhìn Cừu Lệ, vui vẻ đồng ý, đang muốn cầm tiền rời đi, Cừu Lệ lạnh nhạt nói ---

"Mua bộ quần áo anh đang mặc này."

Khương Vũ thấy "tiểu soái ca" quay lại, như là biến thành người khác, nhìn kỹ... lại như là không thay đổi, vẫn là áo ba lỗ bãi biển hoa hoét lung tung và quần ngắn.

Chỉ là đỉnh đầu có thêm một cái mũ lưỡi trai, che mắt.

Khương Vũ vốn đã say choáng váng, nhìn không rõ lắm, cũng không để ý.

"Gọi rồi?"

"Ừ, hai chai rượu, tôi mời em."

Khương Vũ cười xinh đẹp với anh ta: "Cảm ơn."

Cừu Lệ nhìn thấy t.h.u.ố.c lá dành cho nữ trên bàn, sắc mặt khẽ trầm xuống, cầm lên, trực tiếp ném vào thùng rác.

Khương Vũ kinh ngạc hỏi: "Anh làm cái gì?"

Cừu Lệ mặt không cảm xúc, dùng tiếng anh nói: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, đặc biệt là con gái."

Khương Vũ nghe giọng của anh, càng ngày càng cảm thấy anh ta giống Cừu Lệ.

Người đàn ông này trước kia cũng luôn quản cô như vậy.

"Không nên tùy tiện vất đồ của khách hàng, nếu không sẽ không làm ăn được."

Cừu Lệ im lặng không lên tiếng, sau khi nhân viên phục vụ bưng rượu đến, anh chuẩn bị rót rượu cho Khương Vũ, mà Khương Vũ lại ngăn anh lại: "Tôi tự làm."

Cừu Lệ biết đây là xuất phát từ ý thức phòng vệ, liền không động vào ly rượu, để Khương Vũ tự rót hai ly rượu cho mình và anh.

"Hôm nay anh đã đến bãi biển sao?" Khương Vũ hỏi anh: "Chính là chỗ vịnh bãi cát đường Lâm Đôn bên kia đó, tôi cảm giác có phải là đã gặp anh ở dưới nước."

"Từng đi."

"Vậy đúng rồi."

"Tại sao hỏi như vậy."

"Hôm nay tôi ở dưới nước gặp được anh, anh khá giống bạn của tôi, vì thế tôi thiếu chút nữa thì nhận nhầm."

"Bạn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-243-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

"Là bạn trai cũ." Khương Vũ nói: "Giọng nói cũng rất giống, anh biết nói tiếng trung không?"

"Không."

"Ài."

Đúng lúc này, con rắn của Khương Vũ lắc lư bò từ trong găng tay của cô ra, dọc theo chân bàn bò lên, Cừu Lệ trong nháy mắt phản ứng lại, một tay nắm lấy cổ rắn, chuẩn bị bóp chết.

Khương Vũ ngạc nhiên hô lên: "Đừng động."

Người đàn ông trong nháy mắt dừng lại.

"Nó... Nó là thú cưng của tôi." Khương Vũ chưa hết sợ hãi, giải thích: "Nó không cắn người, chỉ là một con rắn thú nuôi."

Cừu Lệ: .....

Đã lâu như vậy không gặp, thú cưng nuôi cũng khó chơi như vậy.

Khương Vũ nhận lấy con rắn từ trong tay anh, Cừu Lệ không đưa cho cô, hình như còn có chút không yên tâm, cô trực tiếp lấy túi xách ra, bảo anh để cho rắn vào trong: "Nó tên là A Lệ Lệ."

"Tên là gì?" Cừu Lệ không nghe rõ.

"A Lệ, tên của bạn trai cũ."

Cừu Lệ im lặng mấy giây, bưng ly rượu lên, khẽ đụng vào ly của cô ở bên cạnh.

"Tại sao lại lấy cái tên như vậy?"

Khương Vũ nhìn cái đầu nhỏ nhô ra khỏi túi của chú rắn, thần sắc cũng dịu dàng rất nhiều: "Bọn họ rất giống nhau, nhìn đều lạnh băng băng vậy, nhưng sau khi quen thuộc, đặc biệt dính người. Nhưng là động vật m.á.u lạnh cuối cùng vẫn là động vật m.á.u lạnh, nói không chừng ngày nào đó còn cắn tôi một cái đấy."

"Vậy anh ta... không phải là người tốt lành gì, đặt tên của anh ta cho con rắn, làm nhục con rắn rồi."

Khương Vũ vỗ mạnh anh một cái: "Anh nói đúng! Nhục con rắn rồi!"

"Ừm."

Cô gái mềm oặt gục xuống bàn: "Nhưng gọi tên như vậy, sẽ cảm giác anh ấy rời xa tôi... không có xa xôi cách trở như vậy."

Tay cầm ly rượu của Cừu Lệ run run, có điều rất nhanh lấy lại trấn định, một hơi uống sạch rượu trong ly.

Khương Vũ nhìn anh uống hết chén này đến chén khác, giống như hoàn toàn không phải là đang "phục vụ" cô, nói chuyện giải sầu, mà là đến uống rượu chùa.

Cô dùng ánh mắt từng chút từng chút... cẩn thận miêu tả lại khuôn mặt, động tác, khí chất của anh.

Càng nhìn anh, càng giống thiếu niên trong ký ức.

Không biết là anh thật sự giống, hay là mình có bệnh.

Khương Vũ hỏi anh: "Anh tên là gì?"

Cừu Lệ thuận miệng bịa: "Tom."

"Tom không phải là mèo sao?"

"Em xem tôi như là mèo đi."

"Được thôi, mèo nhỏ, anh có thể ngồi gần lại tôi một chút được không?"

Loading...