"Không...."
Cô vẫn kháng cự bất cứ lời nói mang tính hướng dẫn nào.
"Thật ra cũng không thích như vậy." Cừu Lệ tiếp tục nói: "Người kia mà em thích, thật ra chỉ là người mà em tưởng tượng thôi. Trên thực tế, cậu ta không hề tốt như thế, không xứng để em thích."
"Không, A Lệ đối với em rất tốt, là người tốt với em nhất ngoại trừ mẹ, A Lệ giúp em g.i.ế.c người, A Lệ giúp em nhận tội...."
Cô gái đã triệt để rơi vào thôi miên sâu, tư duy hoàn toàn nằm trong ý thức sâu xa hỗn loạn.
Lời cô nói ra, làm cho Cừu Lệ sởn cả tóc gáy.
"A Lệ sắp c.h.ế.t rồi."
"Em muốn cứu anh ấy."
Cô cáu kỉnh gào lên: "Anh ấy không g.i.ế.c người! Anh ấy không g.i.ế.c người! Không g.i.ế.c người! Là tôi! Là tôi! Là tôi!"
Cừu Lệ tưởng rằng mình thôi miên xảy ra vấn đề, sợ cô lại rơi vào trong vòng xoáy tâm tư hỗn loạn, lập tức gọi cô tỉnh lại: "Em nhìn anh, anh không chết, cũng không g.i.ế.c người! Em nhìn anh! Khương Vũ, nhìn anh..."
Khương Vũ mở mắt ra, nhìn con ngươi đen lánh của anh, mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
Cừu Lệ vẫn chưa hết sợ hãi, không dám tiến hàng thôi miên sâu với cô nữa.
Cô gái bây giờ vốn đang trong trạng thái say rượu thần trí không rõ ràng, lại tiếp tục như vậy, sẽ rất nguy hiểm.
Anh trực tiếp nằm trên giường cùng cô, nhắm mắt lại một chút, tán gẫu tâm sự như bạn bè, từ từ nói ---
"Con người không thể cả đời chỉ yêu một người, Tiểu Vũ cũng vậy."
"Là bởi vì em không tốt sao?" Khương Vũ nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi bên tai anh: "Là bởi vì em không tốt cho nên A Lệ muốn rời xa sao?"
"Không, em rất tốt, nhớ lấy, cho dù sau này gặp được chàng trai như thế nào, em đều là tốt nhất! Bọn họ không xứng với em, bọn họ phải theo đuổi em, dỗ dành em, thương em, nếu như như không làm được, vậy thì quả quyết rời đi!"
Lời nói này, Cừu Lệ nói vô cùng trịnh trọng: "Em rất ưu tú, nhất định phải kiêu ngạo lên, biết không."
Cô nghiêng người lại, như chú mèo nhỏ nằm bên cạnh anh, mơ màng mà nhìn anh: "Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?"
Khóe miệng Cừu Lệ hiện lên nụ cười yếu ớt, "Tiểu Vũ, tôi cũng phải nghênh đón cuộc sống mới."
"Cuộc sống mới, vậy thì tốt biết bao, chúng ta cùng nhau, em cố gắng luyện múa, kiếm rất nhiều tiền... Nhưng vậy A Lệ nhà chúng ta không cần cực khổ như vậy nữa rồi."
"Khương Vũ, anh muốn sống cuộc sống mới không có em."
"Ồ."
Đôi mắt cô gái bỗng nhiên rơi nước mắt, nhưng cô mờ mịt lau nước mắt, bình tĩnh như là phủ đi bụi trần trên quần áo vậy: "Được thôi."
Thôi miên có hiệu quả rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-226-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Anh sẽ làm mình từ từ biến mất trong trí nhớ của cô, dù cho không phải ngày hôm nay, cũng là ngày mai hoặc là nhiều năm sau này....
Luôn có một ngày sẽ quên đi, mà ngày đó đến, Cừu Lệ đối với thế giới này, cũng không còn bất kỳ quyến luyến rồi.
"Em phải nhớ, bây giờ tôi sống rất tốt, không có em, tôi cũng sống rất tốt."
"Em nhớ rồi."
"Vậy, cứ như này đi."
"Vậy A Lệ cuối cùng lại ôm em một chút đi." Khương Vũ giang cánh tay với anh: "Được không?"
Cừu Lệ không chút do dự xoay người ôm lấy cô.
Mềm mại thơm ngát của thiếu nữ tràn đầy trong lòng, đó là mùi vị anh mãi mãi không thể quên, cúng chính là mùi vị cuối cùng anh ngủi được trong trí nhớ.
Cô vùi mặt vào trong cổ anh, có chất lỏng ấm áp thấm vào làn da anh.
Cừu Lệ run rẩy, rất dùng sức, hận không thể siết cô vào trong người mình, cuối cùng anh vẫn không thể khống chế được tâm tình, nói ra lời vốn không nên nói: "Nếu có người bắt nạt em, đến tìm tôi."
"Tìm anh làm gì?"
"A Lệ giúp em g.i.ế.c người."
Khương Vũ trừng phạt cắn cổ của anh, để lại một dấu răng nho nhỏ, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên.
Cừu Lệ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng tay của cô gái, lại siết chặt lấy góc áo của anh.
Anh đưa tay kéo, lại không thể gỡ bỏ.
"Tiểu Vũ, buông tay."
Trong mắt Khương Vũ có nước mắt căn bản lau không hết, cứ như vậy mà rơi xuống.
Cô phảng phất như lại đang quyết đấu với chính mình, cũng đã liều mạng giãy giụa.
Tia quyến luyến duy nhất còn sót lại này, còn đang giữ anh lại, như nào cũng không buông tay.
Cô mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Vậy A Lệ có thể đáp ứng một chuyện cuối cùng với em không?"
Cừu Lệ kiên nhẫn ngồi xuống, dùng tay áo lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Cái gì cũng đáp ứng."
"Yêu đương lâu như vậy, mời anh ăn nhiều cơm như vậy, đến cuối cùng cả tiền và người đều không có, em thiệt thòi lớn rồi."
Anh cười khổ: "Đúng vậy, thật sự thiệt thòi lớn rồi."
Cô nắm lấy tay anh, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay mềm mại của anh ---
"Tiền không cần anh trả, đem người cho em là được."