Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 224: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:20:59
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nhận ra chưa?"

"A... Chưa."

"Bạn trai cũng không nhớ rồi?"

"Quá lâu không gặp, sắp quên mất trông như nào rồi."

Anh tức giận hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Vậy chỉ có thể nếm thử thôi."

Khương Vũ nói xong, nhón chân lên, ngậm lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng mút một hồi.

Cừu Lệ không nghĩ đến cô lại trực tiếp dùng chiêu này!

Trong nháy mắt, ngũ giác phóng đại, cảm giác tê dại theo thuận theo tế bào lan ra khắp người, sau đó xông lên cột sống, bao phủ lên đoạn cuối dây thần kinh của anh.

Đầu lưỡi mềm mại của cô gái non nớt liềm anh, vừa mút vừa cắn.

Mắt anh hơi híp lại, khẽ hé miệng, nghênh đón cô.

Hô hấp có mùi rượu và mùi chanh nhàn nhạt.

Cô hôn đến vành tai anh đỏ lên, ngoại trừ xâm chiếm và nắm giữ, trong đầu không còn suy nghĩ nào khác.

Trật tự nội tâm giữ lâu như vậy, nháy mắt lập tức rối như tơ vò.

Khi anh giữ chặt sau gáy cô, sắp đoạt lại quyền chủ động, cô gái lại dời đi.

Anh lại muốn tới gần, cô lại càng ngửa ra sau, không cho anh hôn.

Cừu Lệ còn chưa thỏa mãn mà l.i.ế.m liếm môi, cuốn lấy tư vị của cô, giữ sau gáy cô, còn muốn đòi nữa, Khương Vũ lập tức lùi về phía sau một bước, kiên định tỏ rõ ý muốn không muốn tiếp tục nữa.

Cừu Lệ không miễn cưỡng, nhẫn nại hỏi: "Nếm ra chưa?"

"Ừ, là mùi vị của A Lệ."

"Vậy đi thôi."

"Đi nơi nào?"

"Đưa em về khách sạn, buổi tối một mình không cần đi lung tung ra ngoài." Anh nói, dắt tay cô.

Khương Vũ cố chấp ở tại chỗ không chịu đi, cười híp mắt nhìn anh: "Vừa gặp đã muốn dẫn em đi khách sạn, bạn trai cũ rắp tâm gì vậy."

"............"

"Rốt cuộc có về hay không."

"Không, anh người con trai này, xấu xa vô cùng."

"Nếu ông đây thật sự xấu xa với em, em đã sớm...." Anh nhịn lại.

"Chính là rất xấu."

Khương Vũ chỉ chỉ vào trái tim mình nói: "Đâm một nhát d.a.o vào nơi này của em, hại em vẫn luôn chảy máu, vẫn luôn đau, vẫn luôn vẫn luôn đau."

Khương Vũ không phải là tính cách thẳng thắn càn rỡ như bạn học Tiểu Đàn, bởi vì hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ, thật ra cô khá là hướng nội, có chút giống Tạ Uyên.

Rất nhiều lúc, cô sẽ không bày tỏ tình yêu hay là bi thương ra ngoài, bởi vậy, cô rất ít khi nói với Cừu Lệ cái gì mà yêu hay thích cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-224-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Thà rằng nhẫn nhịn, bởi vì cảm thấy, tình yêu có thể nói ra ngoài, hình như đều không trân quý như vậy nữa.

Cô dùng một cái vỏ dày bịch, giấu mình lại.

Hai tháng này, căn bản không có bạn học nhìn ra cô thất tình, bao gồm cả mẹ và hai người ba của cô, đều cho rằng trạng thái của cô rất tốt.

Cô thậm chí đến cả khóc, cũng chỉ là một mình nửa đêm trong phòng tập múa cắn ống tay áo khóc, không thành tiếng....

Có phải là bởi vì cô cái gì cũng không nói, anh mới có thể rời đi thoải mái như vậy, nhẫn tâm như vậy.

Cừu Lệ lặng lẽ nhìn cô, hô hấp có chút bất ổn.

"Anh không nói gì sao."

"Ừ."

Người mắc nợ, không lời để nói.

Khương Vũ hít sâu, cũng không truy hỏi cái gì nữa, càng không thể mở lời bảo anh quay về.

Thành phố đó có những ký ức đen tối nhất của anh, có lẽ như cô Lăng Toàn đã nói, thời thiếu niên, cho rằng tình yêu có thể cứu cả thế giới.

Mà trên thực tế, một khắc khi thế giới sụp đổ, chân ái thật sự rất yếu ớt.

Khương Vũ ngơ ngác mà đi theo phía sau anh, dưới ánh trăng, cô dẫm lên bóng của anh, đi rất chậm, rất chậm.

Phảng phất như dùng cả đời dài đằng đẵng này, đi cùng anh hết một con đường.

Cừu Lệ mấy lần dừng lại đợi cô, cuối cùng nắm tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Cô rút ra, anh lại nắm lại, kéo cô bước nhanh hơn.

Cô gái vừa đi... Vừa thấp giọng khóc nức nở.

Cảm giác đau như đ.â.m tim khắc cốt lâu ngày không gặp kia, từ từ bao trùm lên trái tim Cừu Lệ.

"Đừng khóc." Anh dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của cô, có chút lúng túng, tựa như khẩn cầu an ủi: "Tiểu Vũ... Đừng khóc có được không?"

Khương Vũ quyến luyến không rời mà ôm eo anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh: "Vậy anh không đi."

"Anh không đi."

"Thật sao?"

"Em ôm anh, anh cũng không đi được nha." Anh dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào."

Khương Vũ cọ cọ giọt nước mắt vào lòng anh, nắm ngón tay út của anh: "Em sẽ rất ngoan."

***

Nửa tiếng sau, Cừu Lệ đưa cô đến khách sạn.

Nơi này là khách sạn tốt nhất của Hải Thành, căn phòng mà cô ở cũng là căn phòng ở tầng cao nhất, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất 270 độ, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của Hải Thành.

Bọn họ cùng nằm trên giường ngắm cảnh đêm bên cửa sổ.

Cảnh đêm đẹp như vậy, chiếu trong con ngươi xinh đẹp như vậy của cô, đó là phong cảnh đẹp nhất thế gian.

Cừu Lệ nhìn gò má ửng hồng của cô, không khỏi rơi vào mê hoặc.

Cô không còn là cô bé đáng thương vì mấy ngàn tiền học mà phát sầu trước kia nữa rồi.

Loading...