Ưu thế duy nhất mà anh có, có lẽ chính là giá trị nhan sắc đi.
Nhưng đại tài nữ khoa văn, sao lại là người nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài như thế chứ.
Mấy nam sinh bị Chân Nhứ Nhứ từ chối bóp cổ tay thở dài, đều cảm thấy khó có thể tin được.
Thật ra vừa mới bắt đầu, Chân Nhứ Nhứ chính là xem mặt, mới đúng có hảo cảm với Cừu Lệ, có cái gọi là nhất kiến chung tình.
Thế nhưng sau này sở dĩ sẽ thích anh, hoàn toàn là bởi vì cô ta cảm giác được.... Trên người đàn ông này có chuyện xưa.
Nhất định là những mạo hiểm phi phàm mà cô ta chưa từng trải qua.
Kiểu giống như bông hoa lớn lên trong nhà kính, được bảo vệ che chở cẩn thận như Chân Nhứ Nhứ này, dã tâm bừng bừng khát vọng được phơi nắng đón gió nơi vách núi, liền hận không thể trải qua một đoạn tình yêu truyền kỳ oanh oanh liệt liệt, vong mệnh thiên nhai.
Cừu Lệ không giống như nam sinh theo đuổi cô ta, những nam sinh đó gia cảnh hậu đãi, tính cách bình thường, trong miệng hô hào cái gì mà mộng tưởng, tương lai và khiêu chiến. Mà trên thực tế, nhàm chán vô cùng.
Trái lại loại nam sinh hoàn toàn không có thái độ gì với cuộc sống như Cừu Lệ này, mới làm cho cô ta cảm thấy hứng thú.
Đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, Chân Nhứ Nhứ cảm thấy mình hoàn toàn không thua bất cứ cô gái ưu tú nào trên thế giới, gia cảnh của cô ta, năng lực mà phẩm mạo tài hoa, đều cho cô ta tự tin gấp trăm lần.
Bắt được Cừu Lệ, chỉ là vấn đề thời gian.
....
Lúc hoàng hôn, clb hip-hop tổ chức một cuộc thi đấu nhỏ trên quảng trường văn hóa, thanh xuân tràn trề, vô cùng náo nhiệt.
Sắp đến lượt Chân Nhứ Nhứ lên sàn rồi, cô ta liên tiếp nhắn tin cho Cừu Lệ, bảo anh đến đây xem, lo lắng tân sinh viên không tìm được đường, còn gửi định vị cho anh.
Có điều mãi cho đến khi cô ta nhảy xong điệu nhảy Jazz nóng bỏng mà cô ta tỉ mỉ chuẩn bị, Cừu Lệ cũng không xuất hiện.
Mấy người bạn thân đều hỏi cô, tại sao bạn trai không đến đây xem cô ta thi đấu.
Chân Nhứ Nhứ chỉ có thể đùn đẩy nói thân thể anh không thoải mái.
Thật ra không tính là bạn trai, Cừu Lệ căn bản không xác định quan hệ với cô ta.
Chỉ là bởi vì điều kiện mọi mặt của Chân Nhứ Nhứ quá tốt, làm cho bạn học đều có cảm giác "trên thế giới này không có nam sinh nào cô ta không theo đuổi được".
Vì thế bọn họ đều mặc nhận Cừu Lệ là bạn trai của cô ta.
Theo đuổi thời gian lâu như vậy, Chân Nhứ Nhứ thật ra có chút không nhẫn nhịn được rồi, nhưng lại không nỡ từ bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-216-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Cừu Lệ càng đối xử với cô ta lạnh nhạt, cô ta càng muốn theo đuổi được anh.
Thích cũng thật sự là rất thích, thích đến mỗi lần nghĩ đến anh, đều sẽ có phản ứng.
Giống như bạn thân cô ta nói vậy, phương thức kiểm chứng yêu một người tốt nhất, chính là có xúc động muốn động chạm thân thể với anh ta không, hôn anh ta, chiếm hữu anh ta, làm bất cứ chuyện gì vì anh ta.
Không nghi ngờ gì, Chân Nhứ Nhứ là thật sự thích anh, thích vô cùng, nhất định phải có được.
Chí ít, từ nhỏ đến lớn, còn không có thứ gì cô ta muốn mà không có được, bạn trai cũng vậy.
Sau khi thi nhảy đường phố kết thúc, Chân Nhứ Nhứ thở hồng hộc xuống lầu bàn cơ, tìm được Cừu Lệ trong phòng bao tầng hai.
Anh ngồi trên ghế salon màu sắc quê mùa, cánh tay trái khoác lên chỗ tựa lưng ghế sô pha, đèn trần chiếu lên da anh rất trắng, môi mắt đào hoa sáng quắc đen lánh yên tĩnh, không có biểu tình gì, tầm mắt hời hợt như lông chim quét qua người cô ta một vòng, sau đó không tiếng động mà dời đi, rơi vào lá bài trên tay.
Có lúc Chân Nhứ Nhứ thật sự rất giận chính mình, khi không gặp được, trong đầu đều đã luyện tập những câu mắng chửi, khiển trách anh, nhưng khi gặp rồi, nhìn khóe miệng mỉm cười của anh, lập tức mềm lòng.
Hận bản thân thật vô dụng.
"Tại sao cậu không đến xem tôi thi đấu?" Cô ta trách cứ nói: "Tôi gửi cho cậu rất nhiều tin hắn, cậu cũng không xem sao?"
"Xem."
"Vậy tại sao cậu không đến?"
"Tôi không có hứng thú với hip-hop."
"Cho nên cậu có hứng thú với đánh bài uống rượu sao?"
Cừu Lệ không quan tâm cô ta, ném ra một đôi hai, thắng ván này.
Đoàn Bác bất mãn mà hét lên: "Anh Lệ, cậu có đừng có mỗi lần đều nhớ bài, đánh bài cùng cậu thật sự không thú vị."
"Đúng vậy, nhớ bài rồi ai còn đánh thắng cậu nữa."
Cừu Lệ trực tiếp vất tiền thắng được ra ngoài, ném cho bọn họ: "Vui vẻ quan trọng nhất."
Đoàn Bác cầm được tiền, đương nhiên vui vẻ, cười hi hi nói: "Được rồi, tối nay tôi mời, đi đi đi."
Chân Nhứ Nhứ kéo Cừu Lệ lại, cắn môi dưới, hỏi: "Cậu thích đánh bài, tôi cũng có thể học, đánh cùng cậu. Cậu có hứng thú với cái gì, tôi đều có thể học, chỉ cần cậu thích."
Cừu Lệ nhìn tư thế thấp kém của cô gái, mặt không thay đổi nói: "Tôi có hứng thú với ba lê."