Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 212: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:20:30
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng hôm đó, Khương Vũ đến dưới lầu khoa vật lý, đợi ngoài cửa nửa tiếng, cuối cùng cũng đợi được Nhậm Nhàn đi làm.

"Xin hỏi cô Nhậm lát nữa có tiết không ạ?"

Nhậm Nhàn mở cửa phòng làm việc, ôn hòa nói: "Tôi không có tiết, bạn học em có chuyện gì sao?"

"Em là bạn gái của Cừu Lệ, em... em muốn tìm cô nói về chuyện của anh ấy."

Nhậm Nhàn để Khương Vũ ngồi vào sô pha trong phòng làm việc, rót một ly trà ấm cho cô: "Bạn học Cừu Lệ rất ưu tú, tôi còn hy vọng em ấy có thể báo danh vào khoa vật lý của chúng tôi nữa, có điều hình như em ấy càng có khuynh hướng muốn kế nghiệp ba, báo danh vào khoa tâm lý học lâm sàng."

Khương Vũ nhìn thần tình của Khương Vũ, phảng phất như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình.

"Cô Nhậm, cô gọi anh ấy là bạn học Cừu Lệ?"

"Hả?"

"Anh ấy không phải là con trai của cô sao?"

Nhậm Nhàn đại kinh thất sắc: "Bạn học Khương Vũ, sao em lại nói những lời ấy?"

Khương Vũ càng thêm chấn kinh hơn Nhậm Nhàn, đứng dậy nói: "Cô Nhậm, Cừu Lệ nhiều năm như vậy, toàn bộ hy vọng, dũng khí chống đỡ anh ấy tiếp tục sống, không phải là có một ngày sẽ trở nên tốt hơn, thi đỗ trường đại học tốt nhất, giành được thành tích tốt nhất để đến gặp cô sao! Sao cô lại có thể gọi anh ấy là... Bạn học Cừu Lệ!"

"Có phải em hiểu lầm gì không?"

Nhậm Nhàn cau mày nói: "Tôi có gia đình, có con gái, con gái của tôi còn lớn hơn cậu ta, sao cậu ta có thể làm con của tôi. Đúng, là tôi biết cậu ta, cậu ta là con trai của bác sĩ Cừu Thiệu, khi đó tôi là bởi vì viết luận văn tiến sĩ cả đêm mất ngủ, từng đến chỗ của bác Cừu làm mấy đợt phục hồi trị liệu, biết được cậu ta..."

Nghe được tin tức này, huyệt thái dương của Khương Vũ đập thình thích, tim như sắp hít thở không thông.

"Cô là nói... Cô không phải là mẹ anh ấy..."

"Đương nhiên tôi không phải, lúc trước khi tôi và bác sĩ Cừu nói đến mẹ của cậu ta, khi mẹ cậu ta sinh thì bị khó sinh mà chết. Lúc đó, tôi thấy bác sĩ Cừu hình như rất yêu người vợ quá cố của mình, khi nhắc đến, trong mắt tràn đầy bi thương. Không biết có phải là nguyên nhân này không, sau này ông ta mới làm ra chuyện khủng bố như thế với đứa bé đó."

Khương Vũ hiểu rồi, hoàn toàn hiểu rồi.

Cừu Thiệu cố chấp chuyển hóa toàn bộ tình yêu đối với người vợ đã mất thành hận thù đối với con trai, ngược đãi anh, tổn thương anh.

Khi còn nhỏ Cừu Lệ quá thiếu hụt tình yêu của mẹ, mới nhận nhầm xem dì Nhậm Nhàn hòa ái thân thiết này trở thành mẹ mình.

Anh của lúc ấy, trạng thái tinh thần đã vô cùng tồi tệ rồi.

Sau này khi Nhậm Nhàn trị liệu kết thúc, không còn đến thăm, Cừu Lệ liền cho rằng "mẹ" bỏ anh.

Nhiều năm như vậy, ký ức không ngừng được tăng cường, biến thành chấp niệm nơi sâu nhất trong lòng anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-212-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Tương lai anh sẽ trở thành nhà thôi miên lâm sàng hàng đầu trong nước.

Ai cũng không nghĩ đến, đối tượng thôi miên đầu tiên của anh, lại là chính mình.

Mà thôi miên như vậy, chân thật thay đổi trí nhớ của anh, để anh xem Nhậm Nhàn là mẹ, tin tưởng không hề nghi ngờ.

Vì thế ngày đó ở công viên giải trí, Cừu Lệ gọi điện cho Khương Vũ, miễn cưỡng vui cười nói cho những lời này, nói mẹ nhận anh, rất thích anh, cũng cảm thấy tự hào vì anh, còn bảo anh chuyển đến cùng nhau sống.

Này không phải là an ủi, cũng không phải là "lời nói dối".

Cừu Lệ khi đó, đã là.... bệnh thời kỳ cuối rồi!

Khương Vũ cố nén ý đau co giật trong lòng, đi ra văn phòng, quay đầu cúi xuống thật sâu bái Nhậm Nhàn một cái, một khắc khom lưng đó, nước mắt trực tiếp rơi khỏi hốc mắt.

"Cô Nhậm, em.... Em biết như vậy là làm khó người khác, nhưng sau này khi cô gặp lại anh ấy, có thể..."

Cô nghẹn ngào, dường như nói không thành tiếng.

Cừu Lệ nói lời chia tay cô còn không khóc, nhưng lúc này, đau lòng như muốn c.h.ế.t rồi.

"Bạn học Khương Vũ, có gì cần tôi giúp sao, em cứ việc nói..."

Khương Vũ nghẹn ngào hồi lâu, nhưng chỉ có thể nói: "Thôi ạ."

Đã muộn rồi, Nhậm Nhàn không giúp được Cừu Lệ cái gì cả.

Mẹ từng là toàn bộ hy vọng của anh, mà bây giờ niềm tin của anh cũng đã sụp đổ rồi.

Không có hy vọng, không có ánh sáng, anh như con dã thú bị thương, lại một lần nữa trốn trong sào huyệt tăm tối của mình, đóng mình lại, trốn đi.

Nhậm Nhàn nhớ đến ngày đó trong buổi tiệc sinh nhật của Nhậm Nhàn, sắc mặt của Cừu Lệ không đúng, vội vàng hỏi: "Bạn học Khương Vũ, Cừu Lệ cậu ta bây giờ ở đâu, có thể để cậu ta gặp tôi một lần không, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu ta."

"Anh ấy đi rồi."

Cũng không còn quay lại nữa rồi.

...

Sau khi ra khỏi tòa nhà vật lý, tâm tư của Khương Vũ trở nên rất chậm, rất chậm.

Ngày anh đi đó, cô đuổi đến sân bay, không thể gặp được anh, ngồi xổm trước nhà ga sân bay khóc như một đứa trẻ.

Loading...