Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 211: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:20:28
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nhìn đã nhận ra các bạn tân sinh viên, trên khuôn mặt non nớt của bọn họ tràn đầy vẻ mặt hưng phấn, tràn đầy khát vọng và chờ mong với cuộc sống đại học.

Đàn anh đàn chị ở khắp các khoa, ngành đều bố trí nơi đăng ký báo danh ở con đường bóng râm đi vào trường, sau khi báo danh thì có thể lấy được chìa khóa ký túc xá.

Cừu Lệ đưa Khương Vũ đến ký túc xá, sau khi sửa soạn hành lý thỏa đáng cho cô, sau đó lại trải giường chiếu chăn màn xong, thậm chí ngay cả vệ sinh cũng quét tước gọn gàng.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, vuốt đầu Khương Vũ: "Lớn rồi, phải học cách chăm sóc chính mình."

"Anh chăm sóc em nha."

Gió mùa hạ thổi đến sau trận mưa, mang theo mấy phần oi bức ẩm ướt.

Khương Vũ như thường nhón chân lau mồ hôi giữa trán thiếu niên, không nghĩ đến anh lại ngửa về phía sau, tránh cánh tay của cô.

"Em đưa anh đến ký túc nha, nhân tiện quét dọn hộ anh."

"Không cần."

"Tại sao?"

"Anh phải đi rồi, Tiểu Vũ, bây giờ hãy chào tạm biệt một cách đàng hoàng đi."

Một cơn gió thổi qua, giọt mưa trên lá cây ào ào rơi xuống, tí ta tí tách.

Khương Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, đi đến kéo ngón tay út của anh: "Còn chưa tới ngày cá tháng tư đâu, đùa gì thế chứ."

"Không phải là đùa."

Máy bay là 8h30 phút tối, Hải Thành.

Vé máy bay một chiều, rời khỏi thành phố làm anh bị ác mộng bao phủ, đau lòng muốn c.h.ế.t này.

Mãi mãi, không quay lại.

Khương Vũ nhìn ra trên mặt mày bình tĩnh của thiếu niên... không hề có ý trêu đùa, cô có chút hoảng loạn, run run kéo tay cậu: "Cừu Lệ, không phải đã nói cùng nhau học đại học sao, anh đi đâu chứ."

Cừu Lệ lấy ra một phong thư trong balo nhiều ngăn ra, bên ngoài phong thư màu xanh lam là mấy chữ lớn: Giấy báo trúng tuyển đại học Hải Thành.

Vali trên tay cô gái, loảng xoảng một tiếng, rơi trên mặt đất.

Khóe miệng anh nhàn nhạt giương lên, tà ác giống như lần đầu gặp mặt ---

"Lừa em rồi, tôi báo đại học Hải Thành."

Ngày hôm sau, sau khi gặp mặt với Nhậm Nhàn, chính là ngày cuối cùng hết hạn điền nguyện vọng.

Trường học là Cừu Lệ tùy tiện điền, mã số chuyên ngành đầu tiên chính là đại học Bắc Thành, xuống cái thứ hai, chính là đại học Hải Thành.

Nam và Bắc, cách nhau nửa cái Trung Quốc, cách núi cách biển, đủ xa rồi.

Đi đâu cũng như nhau, anh chỉ muốn rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-211-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Còn về thiếu nữ trước mặt, cô có được nhân sinh tốt đẹp, tương lai đáng để mong chờ mà người nhà yêu thương cô, không còn là cô bé đáng thương bị bắt nạt, bị xa lánh, bị cô lập giống như anh trong quá khứ nữa rồi.

Cô như một đóa hoa hướng dương, nỗ lực đón ánh mặt trời phấp phới, bay đến tương lai càng rộng lớn hơn.

Anh thà thu về sào huyệt âm u ẩm ướt, nát vụn, c.h.ế.t đi....

"Tiểu thiên nga, tôi không muốn yêu em nữa rồi."

Muốn bình tĩnh nói từ biệt, sợ rằng làm không được.

Cừu Lệ nói xong lời này, không dám nhìn cô nữa, cầm vali dưới đất lên, quyết tuyệt rời đi.

Anh sợ nhìn thấy biểu tình tan nát cõi lòng của cô, sợ lại nhìn nhiều thêm một cái, thì sẽ mãi mãi không đi được.

Người nói tạm biệt trước, trong lòng có thẹn.

....

Trước cổng trường, Cừu Lệ cuối cùng vẫn không đành lòng quay đầu lại liếc nhìn một cái.

Bóng lưng gầy yếu của thiếu nữ vẫn dừng tại chỗ, phảng phất như còn đang dừng trong giấc mộng giữa hạ m.ô.n.g lung, chưa tỉnh lại.

Cô rất nghi hoặc, có lẽ cũng rất đau lòng.

Nhưng sẽ có một ngày, cuối cùng cô cũng sẽ tốt lên, trở thành nữ vương thiên nga rực rỡ nhất trên sân khấu.

Sau đó, quên đi anh.

Cừu Lệ không do dự nữa, ngồi lên xe taxi đã đợi rất lâu.

Bốn chữ Đại Học Bắc Thành, dần dần biến mất trong gương chiếu hậu, mãi cho đến khi chuyển vào chỗ ngoặt, cũng không còn nhìn thấy nữa.

Toàn bộ thế giới hình như chỉ còn một mình người khóc không thành tiếng là anh.

Khương Vũ không ngờ được, mùa thu năm nay, đến nhanh như vậy.

Phảng phất như sau khi anh rời đi không lâu, nháy mắt lá vàng đầu cành lả tả rơi xuống, nặng nề nằm dưới đất bên đường.

Thế giới của cô trong nháy mắt khi Cừu Lệ rời đi đó, bị lột đi chỉ còn lại một cái vỏ không.

Sau khi Cừu Lệ đi Hải Thành, thay số điện thoại, cũng thay luôn toàn bộ phương thức liên lạc, phảng phất như hoàn toàn biến mất trong sinh mệnh của cô, mai danh ẩn tích.

Ngành múa ba lê của trường đại học Bắc Thành có không ít người quen biết, đều là bạn học ở Esmela

Mỗi ngày cùng với những bạn học nữ đi đi về về giữa trường học và trung tâm nghệ thuật, cuộc sống phong phú mà đơn giản.

Tuy rằng mỗi ngày đều rất bận, nhưng Khương Vũ vẫn cứ cảm giác trong lòng trống trải.

Đến nay cô cũng không dám nhớ đến ánh nắng sáng sớm hôm đó nữa, không dám nghĩ đến câu nói chia tay mà Cừu Lệ nói với cô kia.

Khương Vũ mỗi ngày đều nhắn tin cho anh, nhưng anh chưa bao giờ trả lời. Anh đổi số điện thoại, cũng không còn liên lạc được nữa.

Loading...