Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 203: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:20:08
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Vũ vội vàng hỏi: "Anh bị bệnh sao, hay là đang uống rượu?"

"Không." Anh khụ khụ một hồi: "Không uống rượu, đang ăn bánh ngọt, sặc... sặc một cái."

Nghe có vẻ là thật sự bị sặc, ho mấy tiếng, cổ họng khàn rồi.

"Ngốc nghếch, ăn đồ như là hổ đói, sao có thể không bị sặc được chứ." Khương Vũ cười nói với anh: "Ăn từ từ thôi, em cũng không ở đó, không ai giành với anh cả."

"Ừ, em đang ở đâu..."

"Em đang ở công viên giải trí với ba mẹ, bọn họ đang ngồi vòng xoay lãng mạn rồi."

"Vui không?"

"Vô cùng vui vẻ."

Khương Vũ cúi đầu, ép khóe miệng đang giương lên, giọng nói đều là ngọt ngào: "Vô cùng vui vẻ lần này đi Hải Thành tìm được ba ba, ông ấy đối tốt với em vô cùng, đối với mẹ cũng tốt nữa."

"Vậy anh yên tâm rồi."

Khương Vũ nghe câu nói này của anh không đúng: "Cái gì mà yên tâm rồi."

"Anh thích nhìn em hạnh phúc."

Cô nhíu mày: "Cừu Lệ, không sao chứ?"

"Anh cũng rất vui, hôm nay anh đi tìm mẹ rồi."

"Ồ, chuyện lớn như vậy, bây giờ mới nói cho em." Khương Vũ vội vàng hỏi: "Sao rồi, bà ấy nhận anh chứ? Có thích anh không? Mau nói với em."

"Nhận rồi, thích, bà ấy nói tự hào vì anh, còn bảo anh dọn qua sống cùng bà ấy."

"A a a a a! Quá tốt rồi!" Khương Vũ nhịn không được nhảy lên, hưng phấn nói: "Này quá tốt rồi, sau này Tiểu Lệ nhà chúng ta là đứa bé có mẹ rồi."

"Ừ, anh có mẹ rồi." Giọng nói của anh mang theo tia chua xót nặng nề: "Hôm nay anh cũng rất vui vẻ."

"Vì thế anh mua bánh ngọt tự ăn rồi." Khương Vũ mím môi, lẩm bẩm: "Chó nhỏ thèm ăn."

Cừu Lệ dùng tay áo lau vết nước mắt lung tung trên mặt, lau đi vết bơ, khóe miệng cong lên: "Chỉ là có chút nhớ em."

"Vậy em đến tìm anh nha."

"Không cần, anh chỉ là muốn nói..."

Cho dù anh lau thế nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, n.g.ự.c áo đã ướt một mảnh lớn, áo sơ mi trắng dính sát vào người.

Anh dùng hết sức, đè nén tiếng nói run rẩy: "Muốn nói là...."

Che kín điện thoại, Cừu Lệ cắn mu bàn tay, cắn thật chặt, thân hình hơi run rẩy, cố gắng để tâm tình ổn định lại.

Nhưng không làm được.

Từ sau năm tuổi, cậu chưa từng khóc, nhưng một khắc này, giống như là trút hết toàn bộ những bi thương dồn nén nhiều năm như vậy đi....

"Anh muốn nói cái gì?" Khương Vũ cười hỏi anh: "Muốn tỏ tình với em hả."

"Anh muốn nói... Cảm ơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-203-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Cảm ơn em đã cứu tôi ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cảm ơn em đã kéo tôi lại....

Cảm ơn em đã để cho tôi nhìn thấy ánh sáng của thế giới này.

"Vô duyên vô cớ, nói cảm ơn cái gì chứ!"

"Hôm nay anh rất vui vẻ, cho nên có cảm xúc."

"Được rồi, có điều giống như lúc trước anh nói, cảm ơn ai không biết nói, phải có hành động thực tế mới được."

"A? Em muốn hành động thực tế gì."

"Vậy thì em nói ra yêu cầu nhé." Khương Vũ nhìn vòng xoay khổng lồ màu sắc rực rỡ trước mặt, nói: "Muốn bạn trai cùng em ngồi vòng xoay ban đêm một lần, nghe nói lúc giữa đêm, có thể nhìn thấy thời khắc ánh đèn lấp lánh của thành phố, trên mạng nói, đó chính là khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời."

"Được, đồng ý với em."

"Ba mẹ xuống rồi, em tắt máy nhé."

"Ừ."

....

Khương Vũ ngắt điện thoại, sau đó tự sướng với vòng xoay, bắt đầu sửa ảnh.

Cừu Lệ một mình đi đến bên sông, đứng trên con đê cao cao, cuồng phong gào thét.

Đã nên sớm rời đi, trễ nãi lâu như vậy, sống dưới những lời nói dối và những bong bóng cầu vòng tự mình dệt ra cho chính mình, sống thành một kẻ ngu si.

Nực cười.

Ngay lúc anh bước chân trái ra, nhắm mắt lại, chuẩn bị nhảy xuống, điện thoại lại đột nhiên vang lên "tinh" một cái.

Tay cậu run rẩy, mở màn hình ra....

Khương Vũ gửi đến một bức ảnh tự sướng.

Cô ở trong bức ảnh, mặc một bộ áo thun in hình hoạt hình đơn giản, tóc dài thả ngang vai, vòng xoay sau lưng ánh đèn ánh đèn sáng rực, chiếu lên khuôn mặt hồng hồng của cô, vô cùng đáng yêu, đôi mắt long lanh cong cong mỉm cười, đầu ngon tay b.ắ.n tim cho cậu ---

"A Lệ, em mãi mãi thích anh."

Bức ảnh này, kéo cậu ra khỏi tâm tình vốn đang vô cảm, không sợ sệt, lập tức, cậu cảm nhận được sự uy h.i.ế.p của cái chết, hoảng sợ khi rời xa cô...

Mãi mãi, mãi mãi là bao xa?

Cậu lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã trên mặt đất.

Vầng trăng non trên bầu trời kia, cong giống như lúc mới gặp cô, như khóe mắt cười cong cong của cô.

Cô là ánh trăng duy nhất mà cậu thấy được trong đời này, sao có thể từ đây cam lòng nhắm mắt chứ.

....

Ra khỏi công viên giải trí, khi cả nhà ba người đến trung tâm thương mại ăn bữa tối, Trình Dã thấy tầng năm có trò chơi trốn thoát khỏi mật thất rất nổi tiếng, nhất định kéo mẹ con hai người cùng chơi.

Khương Mạn Y biết, Trình Dã là một người vô cùng thích mạo hiểm, lúc hai mươi tuổi thậm chí còn một mình đi qua khu không người ở Tây Tạng.

Loading...