Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 201: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:20:02
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cừu Lệ nhìn hình ảnh ấm áp hòa hợp trước mặt này, cảm giác mình như là người ngoài cuộc.

Anh vốn dĩ cũng là người ngoài cuộc, cho dù người phụ nữ trước mặt này là mẹ của anh, thế nhưng bà đã hoàn toàn không nhớ nổi anh, đối với bà mà nói, anh chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Chân Chính cưng chiều mà nhìn Chân Nhứ Nhứ, bất đắc dĩ nói: "Con nha, đã là cô gái 20 tuổi rồi, còn giống như trẻ con."

Cừu Lệ nhìn về phía Chân Nhứ Nhứ, hỏi: "Cô đã 20 tuổi rồi?"

Chân Nhứ Nhứ nhún vai: "Đúng vậy, tôi lớn hơn cậu, theo lý mà nói, cậu nên gọi tôi một tiếng chị mới đúng."

Từ "chị" lập tức đ.â.m vào trong lòng Cừu Lệ, dung nhan dịu dàng của Khương Vũ hiện lên trong đầu anh, tri giác tê dại của anh, lúc này mới dần dần quay lại.

Lồng n.g.ự.c bắt đầu đau dồn dập, hô hấp cũng trở nên khó khăn như vậy, tay anh nắm chặt vào đôi đũa.

"Cô hai mươi tuổi rồi..."

Cừu Lệ mới mười tám tuổi, nói cách khác, sau khi mẹ có Chân Nhứ Nhứ, mới có anh.

Tại sao lại như vậy, sao lại như vậy...

Lẽ nào bà và ông ta mới là tình nhân?

Bà đã sớm có gia đình và con cái?

Không, nói không thông, không nên... Vấn đề rốt cuộc xuất hiện ở chỗ nào!

Đầu óc Cừu Lệ hỗn loạn.

Anh quyết định không suy nghĩ lung tung nữa, không đoán mò, anh nhất định phải hỏi rõ ràng, hỏi Nhậm Nhàn một chút, tại sao lúc đầu lại nhẫn tâm rời đi, lẽ nào là do anh tổn thương đến động vật nhỏ sao.

Anh đã thay đổi rồi, anh không còn làm như thế nữa rồi, mẹ vẫn không chấp nhận anh sao?

Cừu Lệ nhìn Nhậm Nhàn, trong cổ họng có mấy phần cay đắng, hỏi: "Cô thật sự không nhớ em sao?"

Câu hỏi này làm cho Nhậm Nhạn ngẩn ra: "Hả?"

"Cừu Thiệu, cô còn nhớ không?"

Đây là tên của người đàn ông kia, cho dù bây giờ Cừu Lệ nói lên hai chữ ấy, đều vẫn cảm giác được hai chữ này đau nhói đầu lưỡi anh.

Cừu Lệ cố nén cảm giác buồn nôn sinh lý, tiếp tục hỏi: "Là không nhớ chút nào sao, em là con trai của ông ta, em cũng là..."

Anh không có dũng khí, cũng không có tự tin nói ra hai chữ đó, trong mắt mang theo chút ánh sáng còn sót lại, khao khát mà nhìn Nhậm Nhàn, hy vọng bà có thể thừa nhận anh.

Nhậm Nhàn phản ứng lại hồi lâu, kinh ngạc thốt lên: "Em là Tiểu Lệ?"

Cừu Lệ thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện căng thẳng cũng giảm đi không ít, khóe miệng chuẩn bị giương lên, chợt Nhậm Nhàn nói: "Em là con trai của bác sĩ Cừu hả! Trời, nhiều năm như vậy không gặp, em đã lớn thế này rồi!"

"Con trai.... bác sĩ Cừu?"

Cừu Lệ nhất thời kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-201-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Chân Nhứ Nhứ thấy bọn họ quen biết, vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ biết cậu ta? Đến cùng là tình huống thế nào, mẹ nói rõ ra đi!"

"Sắp hơn mười năm rồi đi, đoạn thời gian đó mẹ đang viết luận văn tiến sĩ, áp lực vô cùng lớn, buổi tối luôn mất ngủ đến tận sáng, cũng là đồng nghiệp giới thiệu, nghe nói bác sĩ Cừu ở trên phương diện thôi miên cực kỳ giỏi, cho nên đi tìm bác sĩ Cừu giúp xem bệnh, mỗi lần sau khi thôi miên, mẹ đều có thể ngủ được một lúc."

Cừu Lệ "ong" một cái, như chiếc chuông cũ kỹ bỗng nhiên bị gõ vang.

Cả thế giới của anh, phảng phất như đều tan vỡ rồi.

Đầu đau như nứt ra.

Có những manh mối vụn vặt, từ trong khe hở ký ức, từ từ nhảy ra.

Đúng rồi, là như vậy, mỗi lần mẹ đến, đều chỉ nghỉ ngơi trong phòng làm việc.

Gian phòng nhỏ của Cừu Lệ ở ngay sát vách phòng làm việc, mỗi lần chỉ cần anh ghép xong bức tranh ghép hình hàng ngàn mảnh ghép phức tạp, mẹ sẽ tỉnh lại, sau đó đến phòng nhỏ của anh thăm anh, sờ đầu anh nói: "Tiểu Lệ giỏi quá, hình ghép phức tạp như này, hai tiếng đã xong rồi."

Không sai, anh nhớ rất rõ, này không có vấn đề!

Vậy vấn đề xuất hiện ở chỗ nào chứ....

Trong đầu anh tiếp tục hồi tưởng, cố gắng ghép lại hết những chi tiết nhỏ năm đó ---

Mẹ rất thích mặc váy màu vàng nhạt, màu giống như màu cúc họa mi.

Mẹ luôn dịu dàng nói với anh: "Tiểu Lệ ngoan quá."

Mẹ còn mấy lần giảng cho anh về đề thi toán học Olympic.

Mẹ ở trước mặt người đàn ông kia, luôn rất tôn trọng, gọi ông ta: "Bác sĩ Cừu...."

Mẹ thường chợp mắt ở trong phòng hội chuẩn của người đàn ông kia, sau khi tỉnh lại tinh thần vô cùng tốt.

Mỗi lần kết thúc nghỉ ngơi, mẹ đều trả tiền cho ba, còn hỏi ông ta: "Mẹ của Tiểu Lệ đi đâu rồi?"

Đáp án của người đàn ông kia hình như là....

Khó sinh, c.h.ế.t rồi.

"Ầm."

Trong không khí tràn đầy những bong bóng rực rỡ sắc màu, tan vỡ rồi.

Một giây này, toàn bộ thế giới sụp đổ rồi.

Bà không phải là mẹ...

Mẹ đã chết, khó sinh mà chết.

Cừu Lệ bởi vì thiếu tình thương của mẹ, trong tiềm thức xem người phụ nữ đến để ba khám bệnh trở thành mẹ của mình, đồng thời nhiều năm như vậy không ngừng tự gia tăng ký ức.

Cứ thế... tin tưởng không hề nghi ngờ!

Loading...