"Học sinh ưu tú nhất khóa đầu tiên chính là Bạch Thư Ý." Cao tầng kiêu ngạo giới thiệu: "Bây giờ cô ấy cũng là giáo viên của trung tâm nghệ thuật của chúng ta, ngoài ra, còn có Tiết Gia Di, Bộ Đàn Yên... Trung tâm nghệ thuật của chúng ta, có thể nói là bồi dưỡng từng đời từng đời diễn viên múa ba lê xuất sắc, mà chúng ta sẽ tiếp tục truyền bá ngọn lửa mới..."
Tạ Uyên mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của cao tầng, ông chỉ thâm tình tuyệt vọng ngắm bức hình kia.
Đã nhiều năm như vậy, ánh mắt lúc đó của ông, trở thành vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng của Bạch Thư Ý.
Ông đến cùng là đang nhìn ai.
Trong hơn hai mươi cô gái trong bức hình đó, rốt cuộc ai sẽ thành điểm cuối của ánh mắt ông.
Bạch Thư Ý nghĩ nghĩ, đã nghĩ mười lăm năm, ròng rã mười lăm năm.
Ngay lúc này, khi bà ta nhìn thấy Tạ Uyên xuyên qua đám người, đi đến trước mặt cô gái vô cùng giống Bộ Đàn Yên kia, ánh mắt lạnh lẽo bi thương của ông trở nên dịu dàng như nước...
Bạch Thư Ý bỗng nhiên hiểu ra, người năm đó Tạ Uyên ngắm nhìn, không phải Bạch Thư Ý, không phải là Tiết Gia Di, mà là.... người phụ nữ đã mất kia!
Người con gái Tạ Uyên đã nhiều năm nhớ mãi không quên như vậy, đã từng nếm trải nhiều đau khổ, thì ra là Bộ Đàn Yên.
Bạch Thư Ý cảm thấy nực cười....
Danh dự mà bà ta theo đuổi, người đàn ông mà bà ta yêu thầm, tất cả những thứ mà bà ta khát vọng... đều bị người phụ nữ ấy giành mất, cho dù người phụ nữ ấy đã c.h.ế.t rồi, cũng không bỏ qua cho bà ta.
Độc thân nhiều năm như vậy, thâm tình nhiều năm như vậy, đều thành chuyện cười.
Mà Bộ Đàn Yên c.h.ế.t rồi, Khương Vũ dung nhan tương tự với bà ta, thiên phú cũng không kém bao nhiêu lại đến, cố gắng cướp đi tất cả những gì bà ta đã từng cố gắng, thậm chí cướp đi cả người bà ta yêu.
Chẳng trách lúc trước Tạ Uyên sẽ miễn phí học phí cho cô ta, bởi vì cô ta mà làm khó dễ với bà ta, trong đại hội cổ đông tìm lý do xử lý bà ta, làm bà ta khó xử....
Hết thảy đều có giải thích, tất cả đều có lý do.
Bạch Thư Ý nắm chặt tay, hơi run lên.
Thế gian này, đã từng công bằng sao.
Bạch Thư Ý xoay người lại, tìm được Ôn Luân và Thẩm Ngạo Tình, lạnh giọng nói: "Hai đứa đã chuẩn bị xong chưa?"
"Cô Bạch, chuẩn bị xong rồi ạ."
"Nhảy cho tốt, trong ba vòng, phải loại Khương Vũ ra."
Thẩm Ngạo Tình được kích thích ý chí, tràn đầy tự tin đảm bảo nói: "Cô Bạch yên tâm đi ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-186-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Ôn Luân không nói gì, anh ta và Khương Vũ đã từng hợp tác, biết được trình độ của Khương Vũ.
Cô ấy tất nhiên sẽ là kình địch.
...
Cuộc thi chính thức bắt đầu, từ diễn viên múa mạnh nhất của Esmela Bộ Hy lên mở đầu, một đoạn hòa âm piano nhẹ nhàng dần dần sâu lắng, sau đó lại thêm tiếng đàn violon, đàn cello, giai điệu ngày càng nhẹ nhàng.
Bộ Hy sau khi lắng nghe vài giây, nhanh chóng xác định đây là Polina Semionova, cô thoải mái nở nụ cười, bước vào sàn nhảy bằng phẳng giữa thảm cỏ, theo giai điệu âm nhạc, nhảy một vũ điệu nhẹ nhàng.
Mỗi một động tác đều tuyệt mỹ vô cùng, cuối cùng liên tiếp mấy động tác múa xoay tròn, phần kết hoàn mỹ.
Hiện trường tiếng vỗ tay như sấm.
Bộ Hy xuống sân khấu, Bộ Đàn Tương hài lòng gật gật đầu, cầm khăn giúp cô lau mồ hôi trên trán.
Bộ lão phu nhân đôi mắt cay độc, lắc lắc đầu, tựa như cũng không cảm thấy quá tốt, chỉ cô mấy động tác không đúng tiêu chuẩn.
Cô gái nhỏ này khuyết điểm không phải là trình độ, kỹ thuật đã rất thành thục rồi, thậm chí trong thế hệ diễn viên múa ba lê trẻ, không ai sánh được.
Thế nhưng... Chung quy vẫn không hoàn mỹ.
Trong mắt Bộ lão phu nhân, chân chính có thể làm được hoàn mỹ... E là chỉ có Bộ Đàn Yên.
Mà Bộ Hy, vừa hay thiếu mất sự linh động và tùy ý của dì nhỏ mình.
Hình thì có rồi, nhưng lại thiếu mất cái hồn.
Sau màn biểu diễn của Bộ Hy, hòa âm không dừng, tiếp theo chính là Thẩm Ngạo Tình lên sàn.
Bởi vì đã có màn biểu diễn vô cùng xuất sắc của Bộ Hy phía trước, bài múa của Thẩm Ngạo Tình, nhiều lắm chỉ có thể xem là đúng tiêu chuẩn, khiến người ta không tìm ra khuyết điểm, thế nhưng tiếng vỗ tay rõ ràng không nhiều bằng Bộ Hy.
Sau khi Thẩm Ngạo Tình xuống sân khấu, vẻ mặt không cam lòng, trong lòng thoáng có chút bất mãn.
Không biết ai sắp xếp cô ta sau Bộ Hy, nếu như đổi thành người khác, vũ đạo của cô ta tuyệt đối không thể chỉ thắng được một chút tiếng vỗ tay này đâu.
Sau đó, lại là mấy học sinh còn lại lên sân khấu, nam sinh nữ sinh đều có, có điều vẫn không có ai có thể vượt qua được người lên sân khấu đầu tiên là Bộ Hy.
Ôn Luân cũng không tồi, một đoạn vũ điệu Hamlet vương tử, bày ra vẻ nam nhân u buồn đến cực hạn, hẳn là một trong số ít học sinh có thể so với vũ điệu của Bộ Hy, nhận được sự thưởng thức của những vị chủ tịch bên cạnh.