Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 182: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:18:13
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô cũng không có bộ dáng như là Cừu Lệ mong chờ, dùng tâm tình chờ mong vô cùng mở nó ra.

Ngược lại, cô vô cùng kinh hoảng, cầm hộp quà, tay đều không nhịn được run rẩy....

Mở hộp quà nhung to, bên trong là một hộp nhạc thủy tinh, tinh xảo đặc sắc, trên vải nhung màu lam là một thiếu nữ múa ba lê làm bằng thủy tinh.

Toàn thân thiếu nữ đều làm bằng thủy tinh, váy xòe ra vô cùng chân thật, điêu khắc tinh xảo.

Đặt thiếu nữ ở mặt ngoài hộp âm nhạc bóng loáng như gương, sẽ có giai điệu Hồ thiên nga chậm rãi vang lên.

Thiếu nữ thủy tinh nương theo giai điệu âm nhạc, ưu nhã vung tay múa trước gương.

"Đẹp không?"

Cừu Lệ chờ mong nhìn về phía cô, nhưng anh lại không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của Khương Vũ, ngược lại, giữa hai lông mày của cô tràn đầy nặng nề.

"Đẹp lắm, em rất thích."

Nụ cười trên mặt Cừu Lệ dần chìm xuống: "Nói dối, em không thích."

Hộp âm nhạc ba lê thật sự rất đẹp, thiếu nữ bằng thủy tinh lấp lánh trên mặt kính như là băng tuyết....

Nhưng mà, Khương Vũ chỉ cần vừa nghĩ đến anh phơi mình giữa ánh nắng chói chang, làm công việc khổ cực như vậy để đổi lấy lễ vật, cô thật sự rất khó vui vẻ, yên tâm thoải mái nhận lễ vật này.

Khương Vũ không muốn làm anh thất vọng, cố gắng làm ra biểu tình ngạc nhiên, nhưng cô không phải là cô gái có thể giấu vui buồn vào sâu trong lòng.

Mà Cừu Lệ... Lại là thông tuệ cỡ nào.

"Tiểu Vũ, em thật sự không am hiểu ngụy trang." Cừu Lệ lạnh lùng đẩy hộp âm nhạc ra: "Không thích thì thôi."

Khương Vũ rốt cuộc không nhịn được, cũng không giả bộ nữa: "Vì thế, anh làm việc... làm gia sư khổ cực như vậy, chính là muốn mua cái này cho em?"

"Làm gia sư thì khổ cái gì." Cừu Lệ nhàn nhạt nói: "Mỗi ngày ngồi điều hòa, trông trẻ nhỏ làm bài, mình còn có thể đọc sách, tiền dạy học 1 tiếng 200 tệ, lễ vật này tính là cái gì."

Khương Vũ sâu sắc nhìn Cừu Lệ, cuối cùng, đáp lại nguyên lời nói của anh: "Nói dối."

"....."

Hai người không nói gì mà đối diện chốc lát, Cừu Lệ mấy lần muốn mở miệng, nhưng cái gì cũng không nói được, cuối cùng chỉ trở về im lặng.

Hồi lâu, Cừu Lệ đặt thiếu nữ thủy tinh lên mặt gương thủy tinh, giai điệu lanh lảnh vang lên, thiếu nữ ôm tay, chậm rãi xoay tròn....

Cừu Lệ nằm nhoài bên cạnh bàn, lẳng lặng nhìn nó.

Trái tim cũng dần bình tĩnh lại.

Không biết bắt đầu từ lúc nào mà anh đã yêu ba lê, mặc dù không quá biết thưởng thức, nhưng anh cảm thấy... Đó là đẹp, là có thể làm anh quên hết đau khổ, quên đi những ký ức đau thương.

Quên đi địa ngục mà anh từng thấy.....

Mà những cái này, chỉ bởi vì cô gái mà anh thích yêu quý ba lê.

Khương Vũ ôm đầu gối, ngồi trên ghế sa lon, lẳng lặng mà nhìn bóng lưng của anh, trong phòng bao quanh giai điệu Hồ thiên nga ưu nhã, hai người đều chìm đắm vào trong khoảnh khắc cả hai cùng im lặng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-182-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Có thể nói cái gì chứ.

Tất cả mọi thứ của cô đang dần thay đổi, cô cố gắng tiến về tương lai, tìm được ba, sắp được đoàn viên, hạnh phúc đến sắp mê muội rồi.

Nhưng lại quên thiếu niên bên cạnh vẫn là đời người đau khổ như cũ.

Hồi lâu, cô duỗi đầu ngón tay, chọc chọc vào lưng anh.

Cừu Lệ ngoảnh mặt sang, sườn mặt có chút lạnh lẽo cứng rắn: "Món đồ này, em có cần không?"

"Em không cần được, nó quá đắt rồi."

Đắt không phải là giá cả, mà là tất cả những cực khổ Cừu Lệ phải chịu.

"Vậy anh thì sao, em còn cần chứ?"

Khương Vũ nhìn ra sự nản lòng của anh, nắm lấy ống tay của anh: "Anh cho, em sẽ lấy."

"Anh từng cho rằng, cố gắng thi được thành tích mong muốn, đậu vào trường đại học top đầu, anh có thể rũ bỏ những đau khổ, anh từng cho rằng đây chính là lúc tốt nhất của mình. Nhưng em cũng thấy rồi, ngay cả việc dạy thêm, anh cũng không có cách nào nhận được."

Anh thê lương cười: "Tốt cái rắm, anh cmn mãi mãi không tốt được."

Khương Vũ nắm chặt lấy anh, cho dù anh đẩy thế nào, cô cũng cố chấp ôm chặt eo anh: "Thì sao chứ?"

"...."

"Nếu như không khỏi được, em nguyện ý ở địa ngục cùng anh. Sau này như thế nào cũng không sao, em thật lòng với anh."

Cừu Lệ cũng không còn sức lực đẩy cô nữa, bàn tay run run của anh, đặt lên bàn tay của cô.

"Này là em nói đó...."

Thiếu niên xoay người đè lên cô, ấn cô lên lưng dựa ghế sô pha.

Động tác của anh có chút thô bạo, Khương Vũ theo bản năng hơi rụt lại, hô hấp dồn dập, n.g.ự.c cũng chập trùng bất định.

Cừu Lệ cắn môi cô.

Ánh mắt của anh hung dữ, cắn cô có chút đau.

Khương Vũ cố gắng đẩy anh ra, thấp giọng xin tha: "A Lệ, em hơi sợ...."

Lại gọi một tiếng.

"A Lệ."

Thiếu niên ngày càng hung ác.

Khương Vũ giãy giụa, suýt chút nữa lăn xuống sàn nhà với anh, có điều trong giây phút cô tiếp đất, anh đã ôm lấy cô, làm đệm dưới người cô.

Bờ môi dán vào nhau, Cừu Lệ giữ sau gáy cô, ép cô hé miệng ra.

Loading...