Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 174: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:17:54
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay từ đầu Cừu Lệ chẳng phát hiện ra điều gì dị thường, thẳng đến khi nhìn bạn gái nhà mình mặt đỏ tía tai, hành động kỳ cục, lại lia mắt nhìn qua một bên móc treo quần áo mới vỡ lẽ.

Anh không nói gì, tựa vào quần áo, nhếch môi, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ ngượng ngùng xinh đẹp trên giường.

“Anh nhìn cái gì mà nhìn. Không được nhìn.” Khương Vũ vô cùng bối rối, kéo chăn che người.

“Nhìn bạn gái nhà mình là phạm pháp à?” Cừu Lệ đi tới bên giường, khẽ nghiêng người, xích lại gần cô, nhẹ nhàng ngửi một chút.

Trên người cô có mùi hương sữa tắm mùi chanh thanh mát, cả người co lại đầy phòng bị như một con mèo con nhút nhát…

Cừu Lệ đưa tay là tóc đen mượt của cô ra sau tai, để lộ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, thanh thuần. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Cừu Lệ cứ như thế chăm chú nhìn cô lâu thật lâu, cơn khô nóng không chỉ dừng lại ở vành tai mà lan đến khắp người.

Có lẽ vì tâm sinh tính, cho nên ngũ quan của anh vô cùng có tính công kích, hấp dẫn.

Kiểu đẹp trai của anh là loại không cần trau chuốt, cũng không chút giấu diếm, không cần bất kỳ thứ phụ trợ nào giúp tôn lên, chính là đẹp trai c.h.ế.t người, vẻ đẹp đập thẳng vào mắt người khác, có chút phóng túng, có chút phong lưu, thêm phần ngang ngược, nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Bất luận người con gái nào chỉ cần vô tình nhìn thấy anh, dù trong thoáng chốc, đều không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn. Đó chính xác là vẻ đẹp họa thủy có thể nung chảy bất kỳ cái tim nào, khiến người ta cuồng si, khiến người ta chìm đắm.

Khương Vũ nín thở, cảm nhận được bờ môi mềm mại, lành lạnh chạm lên chóp mũi mình.

Lông mi của cô không kìm được thoáng run rẩy, cánh tay siết chặt lấy đầu gối.

Nhưng chỉ một giây sau, Cừu Lệ đã cầm lấy cổ tay cô, giật ra.

“Cản cái gì.”

“Cừu Lệ…”

Ánh mắt Cừu Lệ rũ xuống, hời hợt lướt qua: “Đêm nay, anh không định đi.”

“...”

Khương Vũ cuộn tròn thân thể, một cử động nhỏ cũng không dám, cũng không dám nói nửa lời.

“Không đi, được không?” Anh vẫn đang trưng cầu sự đồng ý của cô: “Tiểu Vũ…”

Khương Vũ nhìn thấy yết hầu anh khẽ lăn tăn, ánh mắt vội vã rời đi, thanh âm nhỏ run rẩy: “Vậy… anh… anh phải ngoan ngoãn đó.”

Câu nói này, rốt cục cũng khiến Cừu Lệ dời đi, anh xoay người tắt đèn.

Gian phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Khương Vũ chẳng nhìn thấy xung quanh, cũng không nghe được gì cả, mọi sự chú ý của cô đều dán lên hơi thở hỗn loạn của chàng thiếu niên bên cạnh và tiếng tim đập loạn nhịp của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-174-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Cô cuộn người trong chăn, cố gắng chấn tĩnh, đưa lưng về phía anh.

Thiếu niên nhẹ nhàng nằm xuống, thân thể ấm áp dán lấy lưng cô.

“Tiểu Vũ, hôm nay không phải em rất vui vẻ sao?”

Khương Vũ nhắm hai mắt, nghe thấy tiếng trò chuyện của anh, lại mở mắt ra, nhìn vào khoảng không tối đen như mực nói: “Đúng thế, không ngờ có thể thuận lợi nhận ba như vậy, em thực sự vui lắm. Ba còn nói sẽ theo đuổi mẹ thêm lần nữa, kết hôn cùng mẹ, cả gia đình em sẽ lại được đoàn tụ với nhau… tất thảy tựa như một giấc mộng đẹp.”

“Vậy à?”

“Ừm, khi còn bé có vô số lần em nằm mơ, mơ thấy mình tham gia lễ cưới của ba mẹ, không nghĩ rằng giấc mơ thuở nhỏ có thể trở thành sự thực.”

“Nếu, anh chỉ nói là nếu, nếu như Trình Dã không phải ba của em, hết thảy chỉ là hiểu lầm, như thế em sẽ buồn lắm, đúng không?”

“Sao có thể!!” Khương Vũ xoay người, nhìn hình dáng thiếu niên trong bóng tối mơ hồ, kiện định nói: “Ba nhất định là ba em!! Tên, thời gian… tất thảy đều khớp mà.”

“Vậy em vì sao không hỏi thử mẹ, vì lý do gì thời điểm mang thai em, bà lại bất ngờ bỏ đi.”

“Em… em còn chưa kịp hỏi, nhưng em chắc chắn sẽ làm rõ.”

Khương Vũ cố chấp nói: “Trình Dã chính là ba em, em đã nhận định thì cho dù xảy ra việc gì đều sẽ không thay đổi.”

Cừu Lệ nghe giọng điệu trẻ con của cô, thoáng đau lòng.

Anh hiểu rất rõ tâm tình của Khương Vũ, bởi vì đồng cảm, khát vọng mong muốn có ba luôn nhen nhóm trong tim, tựa như vô số lần trong đêm khuya tĩnh lặng Cừu Lệ thì thầm gọi tên mẹ.

“Nào. Lại đây.”

Cừu Lệ đưa cánh tay đặt ngang gối của cô. Khương Vũ dọ dự một lúc, rốt cuộc vẫn gối lên, cuộn tròn người tiến vào lồng n.g.ự.c ấm áp, vững chãi của anh.

Ôm cô gái nhỏ bé, mềm mại trong lòng, Cừu Lệ cuối cùng vẫn không đành lòng hỏi tiếp.

“Cừu Lệ, hiện tại em chẳng sợ gì cả.” Khương Vũ tựa lên bờ vai anh, ôn nhu nói: “Em có ba, còn có một người bạn trai đáng tin cậy như thế này, thực sự không cảm thấy có gì đáng sợ nữa. Không ai có thể khi dễ em được.”

Cừu Lệ dùng sức ôm chặt cô,

“Ngủ đi.”

Khương Vũ trở lại Bắc thành, đã phải lập tức chuẩn bộ cho sân khấu đêm Vũ Hội.

Cô đã đồng ý với Tiết Gia Di lấy danh nghĩa học sinh chân truyền của cô ta đi so tài, cạnh tranh với Bạch Thư Ý, giúp cô giáo đoạt được vị trí trưởng ban cố vấn của Trung tâm nghệ thuật Esmela.

Loading...