Thật sự quá nực .
Bữa cơm ăn thật sự vô vị, cũng chẳng còn hứng thú trò chuyện lúc đầu, ông dứt khoát dậy : “Các vị, buổi Concert đêm nay cảm thấy mệt, xin phép rời bàn tiệc . Có chỗ nào chu , mong vạn phần thông cảm cho.”
Nói xong, ông gọi Lưu Nghệ Bạch chuẩn rời .
Khương Vũ ảnh ba ngày càng xa, bàn tay bàn siết chặt cổ áo.
Nếu như để ba rời như thế, lẽ cả cuộc đời cô cũng gặp ông nữa.
Nhiều năm như , vô từ trong mộng nấc lên tỉnh , chẳng vì gặp ba ruột dù chỉ một .
Khi bắt nạt, cô khao khát ba bên , giúp cô chống đỡ bất công đời …
Hiện tại ba ở ngay mặt, mà trong lòng ông vẫn ôm ấp quyến luyến xưa.
Hốc mắt Khương Vũ ửng hồng, về phía Cừu Lệ
Mà ánh mắt Cừu Lệ kiên định thẳng cô như thể đang : Cho dù em quyết định thế nào, vẫn mãi mãi về phía em.
Lòng cô dâng lên một cỗ dũng khí, Khương Vũ lên đuổi theo Trình Dã, khi ảnh dần biến mất nơi cuối hàng lang, cô thẳng thắn to: “Mẹ cháu là Khương Mạn Y, ba cháu tên là Trình Dã, chú chính là ba của cháu ?”
Cả Trình Dã lặng , ông dừng thật lâu, cuối cùng cứng ngắc, xoay cô gái trẻ, đáy mắt giấu khiếp sợ: “Cháu… cháu gì?”
“Mẹ cháu lấy chồng, cuộc sống cũng từng hạnh phúc, cô độc, cũng vất vả. Nếu như chú là ba của cháu, thể… thể cùng trở về nhà với cháu ?”
Một giây , Trình Dã lảo đảo chạy về phía Khương Vũ, một tay kéo con gái nhỏ lòng ôm thật chặt, tròng mắt đẫm lệ ---
“Ba ! Ba mới … Con thật sự là con gái ba. Dáng dấp con gái ba giống ba đến thế, đôi mắt, cái mũi… giống như đúc! Làm thể con của ba chứ! Tiểu Vũ, con gái nhỏ của ba.”
“Ba rốt cũng con cũng tìm thấy ba ! Hu hu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-171-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Tạ Uyển vội vã đuổi tới nơi thì chứng kiến cảnh : …
Thời điểm Khương Mạn Y nhận điện thoại của Tạ Uyên cả ngẩn .
“Chờ một chút, Tiểu Vũ nhận ba? Ba của con bé là ?”
Tạ Uyên tức đến mức thở hổn hển, cũng mạch lạc như ngày thường, đến khi ông định xong xuôi cảm xúc mới đem bộ sự việc kể cho Khương Mạn Y. Bao gồm cả việc gián tiếp tiếp tay cho con gái hành động.
Đồng thời cật lực nhấn mạnh bốn chữ “Nhận giặc cha.”
Nghe đến cái tên Trình Dã, Khương Mạn Y choáng váng suýt ngã.
Tại Khương Vũ những chuyện xảy trong quá khứ?
Bà cho rằng, khi kể chuyện xưa cho con gái, rõ ràng lấp l.i.ế.m nhiều thông tin trọng yếu, thậm chí còn tự bóp méo câu chuyện, đưa các tình tiết sai lệch nhằm khớp với những sự kiện bà giản lược .
Dù thế nào cũng khả năng Khương Vũ liên tưởng ba của con bé chính là Trình Dã.
Đối mặt với cơn tức giận của Tạ Uyên, Khương Mạn Y chút luống cuống, vội vàng giải thích: “Thật sự… từng đề cập qua về Trình Dã với con bé, nghĩ đến nó hiểu lầm thành như thế, cho con bé đến Hải Thành xem buổi Concert chỉ đơn thuần thỏa mãn mong ước gặp thần tượng của Tiểu Vũ, ngờ tới hai sẽ nhận ? Lại còn náo thành hiểu lầm lớn đến . Thật sự xin Tạ , vạn xin !!”
Tạ Uyên hai một già một trẻ thiết thiết nắm tay trong phòng, tình thương mến thương ôn chuyện, hòa hợp như một bức tranh “phụ từ tử hiếu” cơn giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Ông day mắt, táo bạo với Khương Mạn Y: “Hiện tại hai đó hiểu lầm quan hệ một cách triệt để, nếu như lúc cô ngăn cản nhận con gái, sự tình đến bước đường . Nếu ép đến tình thế bắt buộc dù nhờ luật pháp cũng quyết mang con bé về.”
Khương Mạn Y , ngay lập tức cứng rắn đáp trả: “Con gái của thể gặp Trình Dã, con bé chỉ đến buổi Concert mà thôi, ngay cả vé cũng mua . Tạ tổng, sự việc đến bước đường tất cả đều do tác động , giờ sang giận lẫy .”
Tạ Uyên day day mắt, trong lòng thầm tự mắng 8000 .
Lúc đầu chỉ vì dỗ dành con gái vui vẻ, ông mới nghĩ cách tạo cơ hội cho con bé ăn một bữa cơm cùng thần tượng. Vạn nghĩ đến chính tay ông đem con gái nhà nhường cho khác.
Tạ Uyên nhịn cảnh con gái ruột của kêu một tên cù bất cù bơ chả , chả thiết là ba. Ông bình tĩnh uống một ngụm nước cho thanh cuống họng, đó trầm giọng với Khương Mạn Y: “Giờ bà lập tức bay tới Hải Thành, đem chuyện cho rõ ràng.”