Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 167: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:17:37
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cháu sớm nói cho chú biết thì chú đã giúp cháu lấy vé của buổi concert này rồi.” Tạ Uyên tiếc nuối nói: “Vé của buổi diễn này không dễ mua. Cháu mua được vé ngồi không? Hay vé đứng? Khán đài chật chội lắm không thoải mái, muốn chú giúp cháu lấy 1 vé ở hàng VIP không?”

“A? Dạ?”

Nghe được tin tức này, Khương Vũ tựa như mảnh đất hạn hán lâu ngày bỗng gặp cơn mưa, kích động đáp: “Chú Tạ chúng đúng là thần tiên giáng trần, là thần may mắn. Cháu… cháu không mua được vé.”

“Vậy giờ cháu đang ở đâu?”

“Cháu đang…” Khương Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhanh nhẹn nói: “Cửa chính khu B ạ.”

“Chờ chút nhé.”

Nói xong Tạ Uyên cúp điện thoại.

10 phút sau, một nhân viên công tác mặc đồng phục đi tới trước mặt Khương Vũ, cung kính hỏi thăm: “Xin hỏi, cô là Khương Vũ đúng không?”

Khương Vũ và Cừu Lệ liếc nhau một cái.

“Vâng là tôi.”

“Mời đi theo tôi, bên này là lối đi dành cho khách ưu tiên sẽ đến thẳng khu ghế VIP.”

Khương Vũ đi theo nhân viên công tác kia vào sân vận động. Hai bên là đám fan hâm mộ cuồng nhiệt đang điên cuồng hò hét.

Khu ghế Vip chỉ có duy nhất hai hàng, ước chừng 16 chiếc ghế, tọa lạc ngay phía trước sân khấu.

Khu vực này chắc chắn không mở bán vé.

Khương Vũ nhìn xung quanh, phát hiện ngồi cạnh cô, có rất nhiều minh tinh quen mắt.

Vị trí này… có lẽ là dành riêng cho những người có quan hệ thân thiết với Trình Dã.

Mà Khương Vũ và Cừu Lệ được an bài ngồi ghế chính giữa, đối diện sân khấu.

Khương Vũ xích lại gần Cừu Lệ thấp giọng hỏi: “Anh chàng đẹp trai ngồi phía sau chúng ta có phải Lưu Nghệ Bạch không nhỉ?”

Cừu Lệ quay đầu nhìn anh chàng mặt trắng búng ra sữa kia, lạnh nhạt nói: “Không biết.”

“Đó chính là anh chàng đặc biệt hot trong show tuyển tú gần đây nhất. Nhân khí cực kỳ cao.” Khương Vũ nói: “Bạn thân của em, Trần Vi ấy, hâm mộ anh ta đến sắp rồ rồi.”

“Ồ.”

Cừu Lệ chẳng có mấy hứng thú với mấy người này.

“Bạn trai à, anh giúp em xin chữ ký anh ta đi, em đưa cho Trần Vi chắc chắn cậu ấy hạnh phúc mà ngất đi luôn đó.”

Cừu Lệ kéo dài giọng, miễn cưỡng nói: “Sợ người lạ. Không muốn nói chuyện. Chứ không phải là em thích người ta à?”

Khương Vũ nhoẻn miệng cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xẻo, tinh nghịch: “Úi cha em sợ bạn trai em cho rằng em thả thính bừa bãi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-167-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

“Anh là loại bạn trai lòng dạ hẹp hòi vậy hả?”

“Nếu như anh không ngại, vậy em chạy qua làm quen với người ta nha.”

Khương Vũ rút một quyển sổ và một chiếc bút bi từ balo ra, hít một hơi thật sâu, không chế cảm xúc hưng phấn trong lòng, đang định quay người bắt chuyện với Lưu Nghệ Bạch.

Cừu Lệ lập tức đoạt quyển sổ trong tay cô, đẩy cô ngồi về chỗ, còn mình xoay người thẳng thắn nói với Lưu Nghệ Bạch: “Chào cậu, xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi một chút, cậu có thể cho bạn gái tôi xin chữ ký không?”

Lưu Nghệ Bạch thấy thái độ không chút khách khí lễ phép của cậu thiếu niên này, thậm chí còn chẳng cần dùng kính ngữ, nhưng vẫn vui vẻ cầm lấy cuốn sổ, mỉm cười hỏi: “Bạn cậu muốn viết gì nào?”

Khương Vũ còn chưa kịp đáp, Cừu Lệ đã cắt ngang: “Viết Trần Vi: bạn tốt nhất của cậu Khương Vũ đã giúp cậu xin được chữ ký của người cậu yêu nhất rồi, nhất định phải yêu cô ấy thật nhiều vào.”

Khương Vũ: …

Nào có kiểu xin chữ ký ngang ngược như anh????

Lưu Nghệ Bạch liếc nhìn hai cô cậu thiếu niên này một cái, khóe miệng cong lên, thoáng mỉm cười, nghiêm túc viết xuống không thiếu một chữ nội dung Cừu Lệ yêu cầu, sau đó ký tên bên dưới.

Khương Vũ nhận lại cuốn sổ, tranh thủ thời gian cúi đầu cảm ơn Lưu Nghệ Bạch.

Một cô bé ước chừng 17, 18 tuổi mặc váy trắng, tóc ngắn ngồi gần đó, tò mò hỏi cô: “Cậu và Trình Dã oppa của tôi có quan hệ thế nào?”

“Là…” Khương Vũ nhìn tấm sticker trên tay: “Là ba tôi.”

Cô gái kia bật cười khanh khách: “Cậu đùa hài thật.”

Khương Vũ không cười, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Vậy cậu thì sao?”

“Lục Mãnh là ba tôi, chủ tịch công ty giải trí Thụy Hải, tôi là big fan của Trình Dã, muốn sắp xếp cho mình vị trí tốt nhất để ngắm oppa, ai ngờ vị trí đó lại bị người khác ngồi mất. He he vì vậy mới hiếu kỳ chút xíu.”

Khương Vũ thành thật đáp: “Là chú Tạ Uyên đưa tôi đến đây.”

“A. Khó trách, chú Tạ Uyên là bạn thân nhất của ba tôi.”

Cừu Lệ ngồi bên cạnh nói: “Hôm qua lúc ăn cơm, chắc là chú ấy đứng đằng sau sắp xếp rồi.”

“Cái này em không biết, những có khả năng đó.”

Không thì vì sao hôm qua lúc ở khách sạn, chú Tạ Uyên đột nhiên gọi điện cho cô.

Cừu Lệ vẫn một mực đề phòng Tạ Uyên, thấp giọng nói: “Đến cùng ông ta định làm trò gì?”

Khương Vũ xích lại gần anh, thấp giọng thủ thỉ: “Thực không dám giấu, có lẽ chú ấy muốn theo đuổi mẹ em.”

“...”

Cừu Lệ không cảm thấy Tạ Uyên có ý gì với Khương Mạn Y.

Theo bản năng của một người đàn ông, anh vẫn kiên trì với suy luận ban đầu, toàn bộ sự chú ý của ông chú họ Tạ kia đều đặt trên người Khương Vũ.

Loading...