...
Sau khi ngủ lại sức, lúc tỉnh dậy đã gần xế chiều, cô dậy đánh răng rửa mặt rồi trang điểm qua, chuẩn bị tối nay đi xem concert của Trình Dã.
Sắp được gặp ba ruột của mình, Khương Vũ không thể kìm nén nổi sự hưng phấn.
Cô thay một chiếc váy liền đã cất công chuẩn bị từ trước, ngay cả giày cũng lau sáng bóng.
Ra khỏi phòng thì đã thấy Cừu Lệ đang đứng tựa bên hành lang, có vẻ đã chờ rất lâu.
Anh mặc áo sơ mi trắng, có lẽ bởi ít khi ăn mặc như thế nên khí chất có vẻ nổi bật hơn ngày thường.
Khương Vũ không khỏi nghĩ ngợi, nếu không phải từ nhỏ đã chịu nhiều bất hạnh như thế, mà được lớn lên trong một gia đình dòng dõi nề nếp, thì có lẽ trông anh sẽ như bây giờ...
Thành tích tốt, hay cười, hệt như mạch thượng quân tử (1), là chàng thiếu niên hiếu động, ôn hòa, hiền lành tốt bụng.
(1) Mạch thượng quân tử là viết tắt của “Mạch thượng hoa khai, quân tử như ngọc”: Chỉ người đàn ông đẹp trai, lịch lãm, tính tình dịu dàng.
Có vẻ như là Cừu Lệ đang chờ cô, nhưng khi thấy cô lại không nói không rằng, quay người đi về phía thang máy.
Chờ thang máy mở cửa mới quay lại nhìn cô.
Khương Vũ rảo bước đuổi theo, đi vào trong thang máy.
Cô đứng sau lưng anh, trên lưng anh vẫn đeo chiếc balo in hình hoạt hình của con gái. Cái balo rất dễ thương, đi khoác trên vai anh lại thành một tổ hợp kỳ quái.
Ra khỏi thang máy, anh cũng không chờ ra mà đi thẳng ra ngoài, vẫy một chiếc taxi rồi ngồi lên.
Khương Vũ theo vào trong xe: “Bác tài, cho chúng cháu tới trung tâm thể thao Olympic.”
Xe taxi lăn bánh, hai người ngồi hai bên, cách nhau rất xa.
Sắc mặt Cừu Lệ vẫn lạnh tanh, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Xem ra anh giận thật rồi.
Khương Vũ thử thăm dò, đặt tay bên cạnh tay anh. Nếu là bình thường, chỉ cần chỉ hơi chạm nhẹ là tên gia hỏa này sẽ giật nảy lên như điện giật, toàn thân đều có phản ứng...
Nhưng hôm nay, anh hệt như không hề có cảm giác.
Mà có, cũng giả bộ như không.
Khương Vũ khẽ thở dài, thu tay lại.
Cô biết Cừu Lệ lo lắng cho mình, yêu thương mình, chứ không phải cái nhìn khinh thường của thế tục rối ren.
Nhưng cô không thể giải thích, cũng không có cách nào để nói rõ ràng.
Thôi vậy, sau này anh sẽ biết thôi.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-164-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Nửa tiếng sau, taxi dừng lại trước quảng trường sân vận động Olympic.
Quảng trường rộng lớn đã chật kín người hâm mộ, tất cả đều đang xếp hàng chờ vào trong.
Nghe nói vé concert mới chỉ mở bán một phút đã cháy hàng, có thể thấy được fan hâm mộ điên cuồng vì Trình Dã đến mức nào.
Cầu Lệ đi trong biển người, nhìn khắp nơi tìm kiếm một chỗ có thể dừng chân mà không bị ai quấy rầy, vừa quay đầu lại thì thấy thân anh gầy yếu cô nhóc Khương Vũ đang bị chen chúc trong đám đông, cách xa anh đến mấy mét.
Anh thoáng do dự, bất đắc dĩ đi ngược lại, chen vào dòng người, kéo cổ tay cô, nắm thật chặt rồi đưa cô tới một mái hiên trong trung tâm, tìm một chỗ đứng thoáng hơn để chở mở cổng.
Sau khi đã đứng vững, Cừu Lệ tức khắc buông tay Khương Vũ, không hề chần chừ lấy 1 giây.
Nhưng tay anh lại bị Khương Vũ níu ngược lại.
Cừu Lệ toan hất ra, nhưng cô gái nhỏ vẫn kiên trì siết c.h.ặ.t t.a.y anh, còn dứt khoát đan mười ngón tay lại.
Cừu Lệ hơi do dự, nhưng rồi đành để yên cho cô nắm.
Cuối cùng vẫn mềm lòng.
Anh chẳng có cách nào cứng rắn với cô.
“Em sẽ không giải thích, cũng không có cách nào giải thích được.” Khương Vũ đứng sát bên anh, thủ thỉ: “Nếu như nguyên nhân anh giận dỗi với em là vì chuyện này, em cũng không biết nên làm gì.”
Cừu Lệ cúi đầu, nhìn đôi giày AJ đang đi dưới chân, bình tĩnh đáp: “Em đã tước đoạt cả quyền biết sự thật của anh, còn không cho anh tức giận, em coi anh là gì? Con chó em nuôi à?”
“Em không coi anh là cún con, em coi anh là bạn trai, mặc dù có lẽ cũng không khác nhau nhiều lắm...”
“...”
“Ý em là, mặc dù anh không phải một con cún ngoan, nhưng anh... thân hình rất đẹp, mấy múi cơ bụng của anh suýt làm em chảy m.á.u mũi.”
Cừu Lệ hơi dùng sức bấm vào lòng bàn tay cô: “Đẹp lắm đúng không?”
Khương Vũ nhịn đâu, vừa cười vừa kéo tay áo anh: “Đừng giận nữa có được không?”
“Không thể!”
Khương Vũ nhụt chí: “Trước kia em từng trải qua một số chuyện không vui, bóng ma đã hằn sâu vào trong tâm trí, không thể nào xóa bỏ được. Nhưng em muốn cùng anh làm lại từ đâu, anh nói đi, anh có cho em cơ hội này không?”
“Anh chỉ muốn biết chuyện của em thôi, rất khó sao?”
“Vậy coi như anh tôn trọng quyền không muốn nói của em đi.”
Cừu Lệ cười gắn: “Được thôi, vậy thì em cũng phải tôn trọng quyền được tức giận của anh.”
Nói xong, anh hất tay cô ra.
Khương Vũ nhìn bộ dạng khó chịu của anh, biết là lần đàm phán này thất bại rồi.
Cô hiểu, Cừu Lệ thực sự muốn biết tất cả những chuyện liên quan tới cô, nhưng cô tuyệt nhiên không được nói gì, không có cách nào để giải thích.