Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 160: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:17:21
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bóng đèn đâu mà bóng đèn.”

“Ai thèm nhìn mấy con cá ngốc nghếch đó, con quay camera sang chỗ khác đi, mẹ muốn thấy tiểu soái ca.”

Khương Vũ thấy Khương Mạn Y chẳng có chút hứng thú nào với không gian biển cả bao quanh, đành phải xoay điện thoại về phía Cừu Lệ ở đối diện.

“Con chào dì ạ.” Cừu Lệ buông đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh, còn không quen sửa sang là cổ áo cho ngay ngắn.

Khương Mạn Y nhìn anh, vui vẻ nhướng mày, cười không ngớt: “Mấy tháng không gặp mà Tiểu Lệ nhà chúng ta lại đẹp trai hơn rồi!”

“Dì cũng ngày càng trẻ ra đấy ạ!”

“Khéo ăn khéo nói quá, không hổ là thủ khoa toàn tỉnh!”

Cừu Lệ trong mắt Khương Mạn Y là hình tượng “con nhà người ta” điền hình: “Sao dì lại không sinh được một đứa thông minh xuất chúng như con cơ chứ, con xem Tiểu Vũ ngốc nhà dì kìa, ngốc như con heo con ấy, sao mà con lại nhìn trúng được không biết.”

Khương Vũ vội chen lời: “Mẹ! Có ai nói con gái nhà mình thế bao giờ.”

“Thì đúng thế còn gì, con phải học hỏi Tiểu Lệ nhà người ta nhiều vào.”

“Được rồi được rồi, con cúp đây.”

“Mẹ vẫn chưa nói xong mà.” Khương Mạn Y nói với Cừu Lệ: “Tiểu Lệ, con hiểu chuyện hơn Tiểu Vũ nhiều, ra ngoài quan tâm con bé một chút, con bé bị dì chiều hư, việc nhà không đến tay, chỉ biết sai sử người khác... Con bao dung con bé nhé.”

“Dì yên tâm ạ, con sẽ để ý tới Tiểu Vũ.”

“Vậy là tốt.” Khương Mạn Y hài lòng ngắt kết nối.

Khương Vũ bĩu môi, nói: “Sao mẹ em lại thấy anh hiểu chuyện hơn em được nhỉ?”

“Không phải thế sao?”

“Rõ ràng là em quan tâm anh nhiều hơn mà.”

Cừu Lệ đẩy đĩa thịt cua đã được tách sạch sẽ tới trước mặt cô: “Phàm là người có cốt khí, thì đừng ăn.”

Khương Vũ nhìn đĩa thịt cua mềm mượt mọng nước, thèm đến mức nuốt nước miếng, nào còn cái gì gọi là cốt khí nữa: “A... em nhận thua.”

Cừu Lệ cười, tiếp tục bóc tôm rồi cắt thịt bò cho cô.

“Anh cũng ăn đi.”

“Anh ăn thì phí lắm.”

“Tại sao?”

“Em biết mà.”

Khương Vũ chợt nhớ tới, anh ăn gì cũng không có vị, trừ phi...

Cô dùng đũa của mình gắp một con tôm thật to, đưa tới bên miệng Cừu Lệ: “Nào, nếm thử đi.”

Cừu Lệ nghe lời cắn một miếng.

“Có nếm ra vị không?”

“Có.”

Khương Vũ lại gắp thêm cho anh mấy miếng thịt, đau lòng nói: “Thế nên em mới bảo anh thử đi khám bác sĩ tâm lý, cứ như vậy cũng không phải cách lâu dài.”

“Tại sao lại không phải kế lâu dài?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-160-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

“Anh cũng đâu thể cứ ăn đồ em đã nếm.”

“Sao lại không thể?”

“Cứ như thế... vĩnh viên anh sẽ không thể rời xa em.”

Cừu Lệ để đũa xuống, hướng đôi con người tối đen như mực nhìn Khương Vũ ngồi đối diện: “Anh không thể rời xa em, với em là một gánh nặng ư?”

“Nhưng em càng hy vọng... anh có thể độc lập sống cuộc đời của chính mình.”

Kỳ thực Khương Vũ không phải kiểu người nhạy cảm với tình huống, cô còn hết lòng giải thích với Cừu Lệ: “Trong mối quan hệ tình cảm lành mạnh, mỗi người là một cá thể độc lập.”

Cừu Lệ gắp con tôm đã bóc vỏ lên, bỏ vào miệng nhai, chẳng có vị gì cả, thản nhiên đáp: “Nói cho cùng vẫn là em không thích anh nhiều đến thế.”

“...”

“Không sao.” Môi anh mấp máy: “Anh nhận thua, anh phải đối xử với Tiểu Vũ tốt hơn nữa, để sau này nếu Tiểu Vũ muốn rời đi, có lẽ sẽ không nỡ.”

“...”

Từ khi nào mà anh học được kiểu ăn nói trà xanh, bán thảm, tỏ vẻ đáng thương như thế vậy?

Chỉ mấy câu thôi đã biến Khương Vũ thành tra nữ bội tình bạc nghĩa.

Mà hơn hết, đối diện với anh mắt tổn thương cam chịu của anh là tim cô như muốn mềm nhũn cả ra.

Được rồi, cô thua.

Khương Vũ ngồi xuống chỗ cạnh Cừu Lệ, đeo bao tay dùng một lần, bắt đầu im lặng bóc tôm rồi bỏ vào bát anh.

“Có vị không?”

“Có.”

“Vậy ăn nhiều thêm nhé.”

“Tiểu Vũ...”

Cô vừa bóc vừa thản nhiên nói: “Thật ra, Tiểu Vũ thích anh hơn anh nghĩ nhiều...”

...

Bữa cơm kéo dài khoảng 2 tiếng, mặc dù Khương Vũ cảm thấy vẫn chưa hoàn đủ 8000 tiền vốn, nhưng cũng không quá đau lòng. Thầm nghĩ mình và Cừu Lệ sẽ ngày càng tốt hơn, cuộc sống sau này không phải chỉ có một lần 8000 đồng.

Từ phía xa, Tạ Uyên trông thấy cô gái bước ra khỏi phòng 360 độ, ánh mắt thoáng kinh ngạc.

Sao lại là Khương Vũ... con bé cũng tới Hải Thành sao?

Lúc Cừu Lệ thanh toán tiền, trì hoãn gần 15 phút thì phía lễ tân mới thông báo, hôm nay nhà hàng có chương trình rút thưởng, hai người cũng có thể tham gia.

Khương Vũ và Cừu Lệ liếc nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.

Nhà hàng cao cấp kiểu này sao có thể tổ chức rút thường, chẳng phải chỉ mấy quán lẩu ven đường mới có bán hạ giá như vậy sao?

Nhân viên lễ tân mỉm cười, bày ba chiếc vỏ sò trước mặt hai người, nói: “Quý khách có thể chọn một ạ!”

Khương Vũ ôm tâm lý thử bừa, tiện tay chọn cái ở giữa: “Cái này đi.”

Nhân viên lễ tân mở vỏ sò, lấy tờ giấy bên trong ra. Ban đầu Khương Vũ còn tưởng chỉ là mấy câu như “Cảm ơn quý khách đã tham gia” gì đó, nào ngờ nghe thấy tiếng chị lễ tân ngạc nhiên hô lên hai chữ “Giải nhất”.

Loading...