Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 158: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:17:16
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Cừu Lệ vẫn hỏi tiếp: “Những vị trí giá cao hơn còn , chỉ cần xung quanh đầu thấy biển là .”

Khương Vũ siết c.h.ặ.t t.a.y áo ánh, lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần mà!”

Nhân viên phục vụ đáp: “Còn một phòng 360 độ giá 8000, vách phòng bộ bằng thủy tinh, 4 phía, trần nhà và sàn đều thể thấy những rặng san hô và đàn cá đang tung tăng bơi lội, khí .”

“Vậy thì bàn .”

“Không .”

Nhân viên phục vụ lúng túng hai , : “Nếu thì hai quý khách cứ bàn bạc thêm, lát sẽ .”

Nói xong, phục vụ lễ phép rời .

Khương Vũ níu áo Cừu Lệ, toan kéo . Cừu Lệ chẳng hề nhúc nhích, cố chấp : “Anh dùng bữa ở đây.”

“Căn bản ăn cơm, đốt tiền thì .” Khương Vũ thể gì khác hơn, “8000 lận, với 8000 chúng thể bao nhiêu chuyện, là mấy tháng tiền sinh hoạt đấy!”

Cừu Lệ sâu kín cô, đôi mắt đen thẳm dường như đang che giấu một nỗi niềm khó : “Tiểu Vũ , sẽ khỏi đây.”

Trước cảm thấy nghèo khó là chuyện gì quá đáng thương, tiền thì thì giày thô, ăn cơm suông, mùa đông máy sưởi, lạnh quá thì xuồng lầu chạy vài vòng... Những việc là gì cả.

Thế nhưng giờ phút , cùng cô gái thích tới nhà hàng, vì nguyên nhân giá cả mà buộc lùi bước.

Anh mới thực sự thấm thía... nghèo là chuyện tổn thương tự tôn đến mức nào.

Khương Vũ thấy tâm trạng Cừu Lệ nặng nề, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Vậy thì chúng ăn ở đây.”

Tiền, bao giờ là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời con .

Khương Vũ chỉ vì một bữa cơm mà khiến buồn.

với : “Bạn trai nhà chúng lợi hại thật đầy, 8000 thôi mà, gia sư một kỳ hè là kiếm , ?”

Cuối cùng thì thần sắc Cừu Lệ cũng buông lỏng, đáp: “Phí dạy học của cao lắm đấy, cần hết kỳ nghỉ hè .”

“Vậy là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-158-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Chẳng mất bao lâu, nhân viên phục vụ sắp xếp cho hai tới phòng ăn xa hoa nhất, 360 độ đều thể ngắm nước biển xanh rờn.

...

Mà lúc , bên ngoài khu khách VIP, chủ tịch của công ty giải trí Thụy Hải, cùng với đoàn Tạ Uyên, đang bước nhà hàng.

Nhân viên phục vụ chỉ thể xin , : “Phòng 360 độ hai vị khách đặt , thật lòng xin quý khách, chúng thể sắp xếp cho các vị phòng khác, tầm cũng tuyệt.”

Sắc mặt Chủ tịch giải trí Thụy Hải khó coi, đáp: “Tạ tổng là khách quý của , chỉ cần phòng 360 độ để tiếp đãi ngài , các thì , dù thế nào cũng để phòng đó cho chúng .”

Quản lý của Áo Nặc cũng đích tới, cúi đầu nhận : “Lục tổng, vạn với ngài, phòng hai vị khách đặt mất , nhân viên phục vụ đưa họ tới, chúng thực sự còn cách nào.”

Lục tổng cau mày: “Bọn họ là ai?”

“Chắc là khách du lịch thôi ạ, là một đôi tình nhân còn trẻ.”

Lục tổng tùy tiện : “Người trẻ tuổi dễ chuyện, thương lượng với bọn họ , thể đổi bàn .”

Quản lý do dự thưa: “Anh vẻ đưa bạn gái tới cảm nhận gian biển, chỉ sợ hai họ đồng ý đổi.”

“Có gì mà đồng ý.” Lục tổng Tạ Uyên đang cạnh, : “Cùng lắm thì bữa tối hôm nay của bọn họ, sẽ thanh toán.”

Trước cửa phòng 360 độ cảnh biển, quản lý cúi đầu xin giải thích ngọn nguồn với Khương Vũ và Cừu Lệ.

“Chủ tịch Thụy Hải là khách quen chỗ chúng , tối nay ngài mời đối tác quan trọng tới dùng bữa, nếu hai vị đồng ý nhường phòng , ngài đầu ý thanh toán bộ chi phí tối nay giúp hai vị, hai vị xem... Có thể dàn xếp một chút ?”

Khương Vũ còn kịp lên tiếng, Cừu Lệ cự tuyệt: “Chúng đồng ý.”

“Việc ...”

“Chúng cũng từ Bắc Thành xa xôi tới đây, nên mới thưởng thức nhà hàng biển của .” Khương Vũ lên, với quản lý: “Nếu các tiếng nào mà khăng khăng đổi phòng cho vị khách quan trọng , chúng sẽ ăn nữa.”

Tất nhiên là quản lý , nếu xử lý chuyện , nhà hàng sẽ chịu nhiều đánh giá .

Thứ đầu tiên mà nhà hàng biển Áo Nặc cung cấp là dịch vụ, chứ thức ăn, nên mỗi một vị khách khi bước chân đây, đều thể đắc tội.

Anh trở khu khách VIP, trình bày với Chủ tịch Lục Mãnh của Thụy Hải: “Hai vị khách bên đồng ý đổi phòng, Lục tổng, ngài xem... Phòng khác của chúng cũng .”

“Mời bọn họ một bữa mà vẫn đồng ý cơ ? Sao chuyện ?” Lục Mạnh là tùy tiện thô kệch, tức tối : “Để tự chuyện với bọn họ, tin là đổi .”

Loading...