Từ đó, Khương Mạn Y bắt đầu kiếm tiền và học cách chi tiêu cho bản thân, bắt đầu mua đồ trang điểm, học cách ăn mặc, dần học cách buông lỏng để cuộc sống của mình thoải mái hơn, cùng thường xuyên tới khoa âm nhạc của Học viện Nghệ thuật để dự thính.
Đồng thời, từ những người bạn xung quanh và Bộ Đàn Yên, cô quen biết với Trình Dã – “Trùm phản diện siêu cấp” của Học viện Nghệ thuật.
Không ngờ tên gia hỏa này cũng thuộc dạng có tiếng tăm trong trường, phóng tầm mắt nhìn khắp học viện, từ tướng mạo đến khí chất, đúng là khó có ai sánh bằng...
Hơn nữa, tính cách nổi loạn thích gì làm nấy của anh ta cũng khiến cho ban giám hiệu đau đầu không thôi...
Nhưng nữ sinh Học viện Nghệ thuật thời đó lại c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt kiểu bad boy như Trình Dã.
Khương Mạn Y cũng không ngoại lệ, tình cảm của cô đối với Trình Dã có thể gói gọn trong 4 chữ “vừa gặp đã thương”.
Mỗi lần nhóm nhạc của anh biển diễn, dù là ở quán bar, quảng trường hay thậm chí là hầm đi bộ, cô đều tới xem, lặng lẽ đứng trong đám đông, hướng đôi mắt không giấu nổi sự hưng phần nhìn anh từ xa.
Từng tế bào trên cơ thể đều đang vì anh mà reo hò.
Sau đó, có một lần biểu diễn xong, Trình Dã bất ngờ gọi cô lại: “Này! Em tên gì thế?”
Khương Mạn Y nhìn quanh, rồi lại tự chỉ mình: “Anh hỏi em à?”
Trình Dã cười, để lộ hai cái răng nanh đáng yêu hết sức: “Ở đây còn ai khác nữa à?”
Mỗi buổi diễn quanh đi quẩn lại cũng chẳng quá mười người xem, nhưng cô bé trước mặt này lại tới không thiếu buổi nào, tất nhiên là anh sẽ chú ý tới.
“Em... em tên là Khương Mạn Y.” Khuôn mặt cô tức khắc đỏ lên, chẳng khác nào fan gặp được thần tượng, lắp ba lắp bắp nói tiếp: “Em rất thích các bài hát của anh, em rất... rất hâm mộ anh... Ca.”
“Anh Dã, về thôi.” Tay bass của nhóm gọi anh từ phía sau.
Anh châm điếu thuốc, quay đầu lại đáp: “Các cậu cứ đi trước đi, tôi nói mấy câu với fan của tôi đã.”
Dứt lời, anh đi tới trước mặt Khương Mạn Y, nhìn về phía dòng sông đang chảy xiết ở đối diện quảng trường: “Cùng đi dạo một chút nhé?”
Toàn thân Khương Mạn Y cứng ngắc, khó khăn gật đầu: “Được ạ.”
Trình Dã ngậm điếu thuốc đi về trước, Khương Mạn Y bám theo sau anh, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Em nóng lắm à?”
“Không, không nóng ạ.”
“Mặt đỏ hết cả rồi kìa.”
Khương Mạn Y sờ mặt mình, thầm mắng một tiếng không có cốt khí: “Em... em chỉ...”
“Nghe nói em thích anh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-153-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
“Ai nói!”
“Thì tiểu Thiên nga của học viện bọn anh đó, nói bạn thân của cô ấy thích anh, bảo anh cho cô bạn đó một cơ hội. Anh hỏi cô ấy, bạn thân cô ấy là ai thế, cô ấy đáp, dần rồi anh sẽ biết.”
Trình Dã nhìn Khương Mạn Y: “Quả nhiên phát hiện ra thật, mỗi lần biểu diễn đếu thấy em tới.”
Khương Mạn Y suýt sặc nước bọt, mặt càng thêm đỏ tợn, chỉ hận không thể nhảy xuống sông c.h.ế.t quách đi cho xong.
Đúng là cô thích Trình Dã, nhưng tuyệt nhiên không muốn để anh biết!
Bộ Đàn Yên là sinh viên, Trình Dã cũng là sinh viên, còn cô... cô là cái thá gì chứ, cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, hiện tại còn phải làm thuê kiếm sống.
Trong học viên nhiều nữ sinh ưu tú thích anh như thế, Khương Mạn Y cô có tư cách gì...
Phần tình cảm hèn mọn này, chỉ có thể giấu thật sâu thật sâu trong lòng, không thể để người khác phát hiện!
“Xin lỗi anh, sau này em sẽ không thế nữa! Xin lỗi anh!”
Nói xong, cô lấy tay áo lau sạch nước mắt, xoay người chạy đi.
Đó là lần đầu tiên hai người nói chuyện.
Cô vì tình cảm đơn phương suốt nửa năm qua của mình, nói xin lỗi anh.
Kỳ thực, đêm hôm đó ở bờ sông, Trình Dã đã định từ chối Khương Mạn Y.
Vì cho tới nay anh vẫn luôn một lòng muốn theo đuổi giấc mộng Rock n' Roll, không muốn phân tâm sang chuyện tình cảm.
Nhưng Trình Dã rất trân trọng tình cảm mà cô gái ấy dành cho anh, suốt nửa năm qua, cô chưa từng vắng mặt ở một buổi diễn nào.
Đối với sự nhiệt thành như thế, Trình Dã hết lòng cảm kích.
Bởi vậy, anh không thẳng thừng bác bỏ lời tỏ tình của Khương Mạn Y như với những cô gái khác, định nói chuyện tử tế với cô, giải thích rằng không phải do cô không tốt mà là do mình chỉ muốn lấy sự nghiệp làm trọng.
Hi vọng rằng cô sẽ không vì lãng phí thời gian với anh mà bỏ lỡ chàng trai khác tốt hơn.
Thế nhưng, ngay cả một cơ hội để từ chối, Khương Mạn Y cũng không cho anh.
Một câu “Xin lỗi anh” nghẹn ngào trong tiếng khóc đã chạm trúng trái tim Trình Dã.
Mặc dù trông bề ngoài Trình Dã có vẻ là kiểu bất cần, cẩu thả, chẳng bao giờ để ý đến chuyện gì, nhưng thực ra nội tâm anh lại rất tinh tế.
Phải tự ti đến mức nào mới có thể đứng trước mặt người mình yêu, nói xin lỗi vì đã thật lòng dành tình cảm cho người đó.