“Đây là bình giữ nhiệt.”
“Giữ nhiệt cũng nhất thiết để nước nóng nguyên như .”
Cừu Lệ liếc cô, tức giận : “Ngại quá, và bạn gái mất liên lạc quá lâu, nên cũng quên mất luôn là bình giữ nhiệt nhất thiết để nước nóng.”
“...”
“Dù bình thường cũng chẳng ai uống.”
Khương Vũ đang cố tình gây sự, xoa xoa vết bỏng môi, ngừng xuýt xoa. Có lẽ nước quá nóng khiến tâm tình cô cũng nóng nảy theo.
Cừu Lệ nhận lấy bình giữ nhiệt, vặn nắp bình, mở nhẹ nhàng thổi để nước giảm nhiệt độ.
Khương Vũ nổi giận : “Không uống. Không uống nữa, cả đời cũng thèm uống nước nóng nữa.”
Cừu Lệ nhàn nhạt lườm cô, đáp: “ là quỷ ngây thơ.”
Khương Vũ nén giận, cô cũng kiêu, nếu là đây, chắc chắn hành xử ngang ngược như .
Con là thế khi ở bên cạnh lúc nào cũng sẵn sàng bao dung sẽ bắt đầu càn quấy.
Cho dù cô gì, gì, cũng sẽ thực sự tức giận… vì mới dung túng cô bạn gái kiêu căng, hống hách, thích giận hờn hiện tại.
Khương Vũ cau mày, thiếu niên bên cạnh: “Bạn trai, đau quá.”
Cừu Lệ đặt bình giữ nhiệt xuống, hỏi: “Đau chỗ nào?”
“Đây.” Khương Vũ chỉ chỉ miệng: “Bỏng rát cả miệng.”
“Ồ.”
Ngay tại thời điểm Khương Vũ đang định mở miệng trách vô tình, thiếu niên nhanh chóng lướt qua cửa nhỏ, xác định ai qua, nhanh như cắt xích , nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Còn đau ?”
“...”
“Không… đau nữa.”
Khương Vũ xoay , cúi gằm mặt xuống bàn, tiếp tục cuồng với đống đề, hai tai đỏ lựng, gò má hệt như ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.
Cừu Lệ nâng quai hàm, cầm cây bút bi, câu bài, cuối cùng thỏa mãn cô, chậm rãi : “Tiểu Vũ, sắp nghiệp trung học , chúng đừng cãi nữa, ?”
Thái độ cầu hòa vô cùng thành khẩn, cũng đỗi ôn nhu.
Khương Vũ thích nhất Cừu Lệ 4 chữ “ đừng cãi nữa”.
Mỗi bốn chữ , đều là chủ động thỏa hiệp nhượng bộ, cũng là sự bao dung vô hạn dành cho cô.
“Em cũng cãi với .” Khương Vũ thể lên mặt bắt đầu cao giọng: “Cũng cấm giảng bài cho cô gái khác, em là một cực kỳ rộng lượng, lòng hẹp hòi như…”
Cô còn liên thiên xong, Cừu Lệ bật che miệng Khương Vũ cho bà cụ non nhà tiếp tục lải nhải nữa…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-147-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
“Ô….”
“Không cần ghen tuông thế chứ.” Anh thuận thế vuốt ve cánh môi mềm mại của cô, dịu dàng : “Anh là của em thôi. Chỉ em.”
…
Hai tháng nhoáng cái qua, kỳ thi đại học chẳng mấy chốc tới.
Khương Vũ lo lắng, các bạn học khác xung quanh cô cũng . Đây là điều hết sức bình thường.
Khương Vũ vạn vạn ngờ rằng, bạn trai IQ vô cực, thành tích trâu bò nhà cũng bồn chồn kém.
Trước kỳ thi nghiệp cao trung một ngày, buổi chiều, cả hai trong thư viện luyện đề, Khương Vũ nâng quai hàm, trơ mắt đầu sạn nhà tại trống ghi bài giải của đề học một đoạn văn dài dằng dặc.
“...”
Chưa từng thấy khẩn trương như bao giờ.
“Không .” Khương Vũ vuốt vuốt tóc : “Ngôi vị thủ khoa tỉnh của vững như thạch bàn, lo lắng chi chứ.”
“Anh lo.” Anh xong, tay run rẩy vẽ một đường vòng cung cong cong vẹo vẹo.
Khương Vũ , Cừu Lệ lo lắng là lẽ đương nhiên.
Anh chờ nhiều năm như thế, cố gắng lâu như , bộ hy vọng đều đặt ở ngày .
Cầm tay một bảng thành tích đáng kiêu ngạo, đạt điểm tuyệt đối hiên ngang bước chân đại học Bắc Thành, lấy một diện mạo đẽ nhất, đáng tự hào nhất để gặp .
Đây chính là động lực khiến kiên trì, cố gắng ngừng nghỉ nhiều năm như .
Khương Vũ thấy quả thực bồn chồn đến mức học nổi, nếu tiếp tục ôn chỉ sợ tâm tình càng trầm trọng thêm.
Cô dứt khoát cầm balo của lên, đó kéo tay áo , cả hai cùng rời khỏi thư viện.
Cừu Lệ tùy theo ý cô, chẳng mục đích hai ảnh cứ thế lang thang đường: “Rốt cuộc em ?”
“Không , cứ thôi.”
Khương Vũ kéo Cừu Lệ đến công viên.
Hôm nay thời tiết vô cùng, nắng vàng dịu nhẹ, nhiệt độ mát mẻ, gió thổi hiu hiu.
Trong công viên đông em nhỏ đang túm tụm hố cát chơi đùa, Khương Vũ kéo Cừu Lệ đến bên xích đu, ấn xuống, vui vẻ : “Em đẩy giúp nhé.”
Cừu Lệ đầu cô: “Ngây thơ.”
“Ngây thơ gì .” Khương Vũ : “Hiện tại quan trọng nhất chính là thả lỏng.”
Cừu Lệ cự tuyệt, mặc cho Khương Vũ đẩy xích đu lưng .
Đu dây càng ngày càng cao, tâm trạng lo âu dần dần giãn , cuối cùng cũng cảm xúc xao động cũng an , bình lặng .