Lại thêm trong nhà một ông trai nhà , thành tích vô cùng xuất sắc, từ bé đem so sánh với .
Dần dà, Lưu Văn Duệ thực sự cho rằng là đứa vô dụng, khác gì phế vật.
Lên cao trung, quen Vương Vĩ Tề, theo gia nhập Ca Môn, bạn cho em , sống c.h.ế.t là nghĩa khí.
Bọn họ cũng dẫn theo, cho chân chạy vặt mua nước, mua thuốc. Ở bên những , Lưu Văn Duệ bắt đầu tìm “Giá trị” của bản .
Thì cũng cần … Thì là phế vật, cảm thấy thể giúp nhiều , nhiều việc ích.
Vì Lưu Văn Duệ càng ngày càng hưởng thụ cảm giác “ cần đến” ở đám du thủ du thực của Ca Môn.
Đám em ở Ca Môn tiền của, thành tích chỉ nghĩa khí, tương lai dù bất kỳ vấn đề gì, em Ca Môn cũng sẽ ở bên giúp đỡ .
Lưu Văn Duệ tắt máy dám quấy rầy Vương Vĩ Tề tranh tài.
Không chỉ là một kỳ thi cao trung thôi , bỏ thi thì bỏ thi, nếu như giúp đỡ Vương Vĩ Tề, coi như thiếu Lưu Văn Duệ một nhân tình cực kỳ lớn.
Vương Vĩ Tề sẽ xem như “ một nhà”, “Anh em ruột”.
Đã là em trọng nghĩa khí, Lưu Văn Duệ quyết định nhất định giúp Vương Vĩ Tề.
…
lúc , Trần Vi xe đạp đến, dừng bên cạnh Lưu Văn Duệ.
Xe đạp hỏng phanh, khi cưỡng ép dừng thì tuột luôn dây xích, nữa.
Trần Vi điện thoại, sắp đến giờ thi, cô nóng nảy xổm xuống, dùng tay cố gắng sửa xe.
Thử mấy , tay lấm lem dầu nhưng vẫn thành công.
Lưu Văn Duệ thấy tình hình , tranh thủ thời gian bước nhanh qua, xổm xuống bên cạnh, thuần thục nhấc sợi xích khớp trục, đó rong xe một đoạn, xe đạp thể bình thường.
Trần Vi ngạc nhiên : “Cảm ơn , đại ân nhân! Cậu đúng là cứu tinh của ! Nếu chậm giờ thi thì phiền toái lắm.”
“Không việc gì, việc gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-143-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Trần Vi thấy tay Lưu Văn Duệ vì sửa xe cho mà lấm lem bẩn thỉu, lập tức đưa túi khăn ướt cho : “Thật sự phiền .”
Lưu Văn Duệ lau sạch tay, ngượng ngùng : “Không gì, chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Không !” Trần Vi lớn, vẻ mặt vô cùng khoa trường: “Cậu giúp một việc đặc biệt lớn đó! Từ đến giờ ai chủ động tay giúp cả. Thực sự ơn .”
Lưu Văn Duệ một cô gái chút tiếc rẻ lời tán dương với , gương mặt thoáng đỏ lên: “Thật… thật ?”
“Ừ.” Trần Vi chân thành gật đầu: “Cảm ơn nhiều lắm.”
Lưu Văn Duệ bối rối mỉm .
Có lẽ từ nhỏ ba đả kích sự tự tin, trong nhà một ông trai quá ưu tú, lúc nào đem so sánh, cho nên chỉ một lời tán dương đơn giản cũng khiến hạnh phúc vô cùng.
Dường như tìm thấy giá trị của bản khi giúp đỡ cô gái lạ mặt .
Đột nhiên Khương Vũ bộ đến mặt hai , lạnh giọng hỏi: “Trần Vy, bài tập văn của xong ?”
Trần Vi Khương Vũ lập tức bật mode nữ diễn viên chuyên nghiệp với tham vọng giật giải oscar. Mặt mày Trần Vi tái mét, dáng vẻ yếu ớt như con chim non e ấp núp lưng Lưu Văn Duệ, do dự : “Chị Vũ, em… Em , bởi vì hôm nay là kỳ thi quan trọng … nên… nên em ôn tập đến khuya kịp …”
“Đồ phế vật!!!”
“Chị Vũ” cực kỳ tận tâm học theo tất cả các nhân vật nữ phản diện trần đời diện kiến, cay nghiệt chửi bới: “Con nhỏ vô dụng , thành tích của mày kém như , thể thi mấy điểm chứ! Để mày văn giúp tao, là coi trọng thứ vứt như mày ! Mày hẳn nên ơn, mà cho đến nơi đến chốn chứ hành động như một đứa vô ơn thế .”
Trần Vi đỏ mặt, nức nở : “Xin… xin chị.”
“Xin thì ích lợi gì, trong tối nay khi tan học tao nhất định cầm bài tập văn đó trong tay.”
“ hôm nay là kỳ thi thử tỉnh.”
Khương Vũ chống nạnh, ánh mắt đầy khinh miệt, như kẻ bề xuống, lạnh lùng : “Đấy việc của tao. Dù tao là . Nếu ! Đơn giản thôi. Chúng tuyệt giao. Thứ phế vật như mày, tao, mày chẳng là cái thá gì cả.”
Trần Vi ăn ý phối hợp theo, co rúm run rẩy đáp: “Đừng… đừng mà… em...em sẽ cố gắng hết sức.”
Lưu Văn Duệ nổi nữa, tiếng lên chỉ trích Khương Vũ: “Sao thể thế, bài tập giúp thì là vô dụng ?? Nào đạo lý ? Chuyện của , tự giải quyết?”