Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 142: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:15:21
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Vũ không cảm thấy chuyện của cậu bạn này buồn cười chút nào.

Kiếp trước, không phải cô cũng một bước sai lầm cả đời tiếc nuối hay sao.

Hiện tại có cơ hội vãn hồi những đáng tiếc ấy, Khương Vũ đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý hoàn thành.

Khương Vũ: [Tôi sẽ cố gắng hết sức.]

Tiểu Duệ: [Cảm ơn cậu, tôi biết thù lao không nhiều nhưng đây là toàn bộ số tiền tôi có.]

Khương Vũ: [Không sao, tiện tay mà thôi.]

“BA” một tiếng, Cừu Lệ buông bút xuống, không nhịn được nữa quay sang nhìn cô: “Có phải với em ngoại trừ khiêu vũ những cái khác đều không cần thiết, trong lòng em chỉ có ballet quan trọng còn những thứ khác có hay không chẳng quan trọng.”

Khương Vũ thoáng sửng sốt, không ngờ Cừu Lệ lại tức giận như thế: “Không… Không phải mà.”

“Có thể thi đậu đại học Bắc Thành hay không với em mà nói cũng chẳng quan trọng, em căn bản không thèm quan tâm, chỉ cần có thể ở lại trung tâm nghệ thuật Esmela, tiếp tục khiêu vũ, cho dù là học trường đại học nào, có ở bên anh hay không… cũng không quan trọng.”

“Không phải mà.”

“Em thật sự nghĩ với thành tích học tập hiện tại của mình có thể thi đậu được? Hay là ngay từ đầu em đã không hy vọng sẽ thi đỗ đại học Bắc Thành… vì như thế có thể tránh xa anh càng xa càng tốt.”

“...” Khương Vũ hiểu ra, tên bạn trai ghen tuông nhà mình lại muốn cãi nhau rồi.

Cô nhìn hai hàng lông mày cau lại mang theo sự tức giận mơ hồ của anh, tất cả cảm xúc đều chôn trong đáy mắt sâu thẳm, thâm thúy.

So với đám thiếu niên bình thường khác anh mẫn cảm hơn nhiều, cảm xúc cũng rất dễ mất khống chế.

Cô không thể dùng cách đối đãi với một người bạn trai bình thường để đối xử với anh, cần bao dung, cẩn thận, quan tâm hơn rất nhiều.

“Cừu Lệ. Xin lỗi anh.” Khương Vũ sờ sờ lên mu bàn tay của anh, vô cùng nhẫn nại, chầm chậm trấn an anh: “Giờ em sẽ ngoan ngoãn chú tâm học bài, tuyệt đối không nghịch điện thoại nữa, một tí tẹo cũng không nhìn…”

Cừu Lệ hất tay cô ra, lạnh lùng thu sách vở, tiện thể lấy luôn cả cuốn sách thu hẹp phạm vi ôn tập mình tự soạn.

Đối với tương lai anh vô cùng nghiêm túc, cho nên rất khó tiếp nhận thái độ qua loa của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-142-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Có lẽ hai người ngay từ đầu đã không thích hợp, Khương Vũ thích anh, nhưng không hề giống cách anh yêu cô.

Cừu Lệ có lòng tham, anh không chỉ muốn “toàn bộ” Khương Vũ đều thuộc về mình, mà anh còn hy vọng xa vời rằng bản thân có thể chiếm cứ toàn bộ thế giới của cô.

Thế nhưng lòng của cô gái anh yêu quá lớn, anh chiếm cứ không được.

Đây là tâm nguyện khó nhất của anh.

Anh là một kẻ ích kỷ, tình yêu của anh không phải là hy vọng người mình yêu hạnh phúc, mong muốn cô ấy được tự do vô tư lự làm những điều mình thích…

Tình yêu của anh chính là chiếm hữu…

Muốn cô gái ấy chỉ có mình mình, chỉ nhìn mình, chỉ đặt duy nhất mình trong lòng, muốn tìm một nơi hoang vắng không người, xây một nhà tù rộng lớn, giấu cô đi, vĩnh viễn chỉ có hai người họ.

Vào buổi chiều ngày thi tuyển, Lưu Văn Duệ đang trên đường tới trường.

Cậu ta vô cùng lo lắng và bồn chồn, hết lần này đến lần khác nhìn về phía ngã tư hi vọng có thể thấy bóng dáng của người anh em tốt Vương Vĩ Tề.

Nhưng mà chờ đã lâu mà vẫn chưa thấy cậu ta xuất hiện.

Lưu Văn Duệ lấy điện thoại di động gọi cho Vương Vĩ Tề: “Anh Tề, cái kia…”

“Nói mau lên, bên này sắp vào trận rồi, nếu cậu làm anh chậm trễ, ông đây tuyệt giao với cậu luôn.”

Lưu Văn Duệ cắn môi dưới, khó khăn nói: “Hay là anh trở về thi đi, nghe thầy cô nói kỳ thi liên tỉnh lần này rất quan trọng, tất cả học sinh đều phải tham gia. Xếp hạng trong cuộc thi này có thể xác định được số điểm thi đại học để ước chừng đăng ký vào các trường.”

Đầu dây bên kia Vương Vĩ Tề đã bắt đầu mất kiên nhẫn gắt: “Lưu Văn Duệ, cậu cứ nói thẳng ra, có phải không muốn giúp anh đây không?”

“Anh Tề, em không hề có ý đó, đương nhiên em muốn giúp anh rồi! Anh là huynh đệ tốt nhất của em mà!”

“Nếu đã thế thì ngoan ngoãn viết tên anh đây lên bài thi của cậu đi. Không phải cậu vẫn muốn chứng minh mình rất được việc sao, anh cho cậu một cơ hội để khẳng định bản thân đó.”

Vương Vĩ Tề lười nhác nói thêm: “Dù sao thành tích của cậu cũng chẳng bằng ai, cuộc thi này đối với cậu mà nói không có ý nghĩa gì lớn, nhưng nếu cậu giúp anh, chúng ta chính là anh em đồng cam cộng khổ, tương lai cậu gặp bất kỳ chuyện gì đều có thể tới tìm anh, anh nhất định sẽ giúp cậu.”

Lưu Văn Duệ buông điện thoại, bên tai vang lên tiếng mắng xối xả của ba: “Thằng phế vật! Chỉ biết khóc thì giải quyết được vấn đề gì! Sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày.”

Từ nhỏ bởi vì tính cách cậu tương đối yếu đuối, đầu óc cũng không thông minh cho lên không ít lần bị ba mắng.

Loading...