“Cho nên cô muốn…”
Tiết Gia Di nhìn Khương Vũ, đáy mắt như có ánh lửa bập bùng ----
“Khương Vũ tôi muốn, trong vũ hội sắp tới trò làm học sinh đại diện của tôi lên sân khấu thi đấu, chiến thắng Thẩm Ngạo Tinh và Ôn Luân, thắng được trận đấu này.”
Tiết trời tháng 4 ấm áp, gió xuân thoang thoảng, muôn hoa đua nở, cây cối đ.â.m chồi, nắng vàng lấp lánh.
Tại cổng trường đại học Bắc Thành, Cừu Lệ dừng xe moto, tháo mũ bảo hiểm xuống giúp Khương Vũ.
Đại học Bắc Thành trăm năm danh giáo. Cổng trường tương đối kín đáo, chỉ có một phòng bảo vệ đơn giản, một khu để xe ô tô, cả cánh cổng sâm nghiêm được làm bằng đá cẩm thạch đen.
Dòng chữ “Đại học Bắc Thành” được viết theo lối thư pháp hiện đại do một nhà thư pháp Trung Quốc nổi tiếng đề bút, nét chữ rồng bay phượng múa, phóng khoáng, hữu lực.
Vừa tiến vào sân trường, đập vào mắt là hai hàng ngân hạnh (1) cao vun vút, cành lá xum xuê, khi ánh nắng vàng như mật rót xuống, ngẫu nhiên in lên nền đất những mảnh ánh sáng lấp lánh như pha lê, vô cùng đẹp mắt.
Hôm nay là ngày xét tuyển cuối cùng của Khoa Nghệ thuật, đại học Bắc Thành, Khương Vũ cầm trên tay lá thư giới thiệu mà Tiết Gia Di viết cho đứng trước tòa nhà nghệ thuật lòng đầy lo lắng.
Cừu Lệ nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc cô, cẩn thận chỉnh lại vài lọn tóc rối trên trán, dịu dàng nói: “Không nên tranh luận với thầy cô, nghiêm túc nghe lời dạy bảo, không được phản bác lại đâu đó.”
“Vâng.”
“Vào phòng nhớ gõ cửa, đi ra đừng quên đóng lại.”
“Vâng.”
“Nhìn thấy viện trưởng hoặc lãnh đạo nhà trường, đừng kêu chức danh, cứ gọi một tiếng thầy, cô là được.”
Khương Vũ thấy anh càng nói càng hăng hái, lan man, bật cười: “Mẹ ơi, giờ đến cả Cừu Lệ cũng có thể giảng giải về phép lịch sự, và giao tiếp cho mình rồi? Nghi ngờ nhân sinh.”
Cừu Lệ nhéo nhéo mũi cô, đẩy cô đi lên phía trước: “Anh đi dạo quanh trường một vòng, khi nào xong gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
Khương Vũ hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh đi vào cửa lớn khoa nghệ thuật Đại học Bắc Thành.
Cừu Lệ híp mắt nhìn đồng hồ lớn của thư viện đối diện, hiện giờ là 8h30 sáng, cuộc xét tuyển này xem chừng cũng phải tầm hơn 2 tiếng mới kết thúc,
Anh khóa xe moto, tùy ý tản bộ xung quanh, đi ngang qua một tấm bản đồ trường.
Bố cục của Đại học Bắc Thành vô cùng quy củ, khoa học, các tòa nhà học liệu san sát nối tiếp nhau thành hàng, mỗi khoa, viện lại tọa lạc tại các phân khu riêng biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-137-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Cừu Lệ tìm thấy Khoa Vật Lý Học, theo bản đồ nó nằm ở hướng Tây Nam trường, sát bờ hồ.
Lòng anh khẽ động, không tự chủ bước đi,
Mấy phút sau, Cừu Lệ đã đứng trước cửa khu nhà tường đỏ uy nghiệm, khu học liệu của khoa Vật Lý học.
Người mẹ chỉ còn tồn tại mơ hồ trong trí nhớ, người đã hơn 10 năm không gặp, có lẽ đang làm việc trong tòa nhà này.
Có mấy cô cậu sinh viên trẻ tuổi, mặt mày rạng rỡ đeo balo từ trong tòa nhà đi ra, trong tay cầm theo mô hình và tài liệu, phấn khởi thảo luận về vấn đề động lực học trong vật lý.
Cừu Lệ nhìn họ có chút hâm mộ.
Bọn họ có phải là học sinh của mẹ anh không, nói không chừng đã học mấy môn của bà dạy.
Cừu Lệ đứng trước cửa tòa nhà mấy phút mới xoay đầu, quyết định rời đi.
Kỳ thực ngay từ đầu, anh vốn chỉ hơi hiếu kỳ, muốn biết nơi làm việc hằng ngày của mẹ mình như thế nào.
Nhưng con người là vậy, dục vọng của họ vĩnh viễn không có điểm dừng, đã tới đây, liền muốn…. Có lẽ hiện giờ mẹ đang lên lớp, nếu như có thể đứng từ xa nhìn lén một chút…
Bước chân anh nặng trĩu, khó khăn đi vào khu nhà giáo vụ của chuyên khoa vật lý học.
Qua cửa kính phòng học, anh cẩn thận ngắm lại chính mình.
Không lôi thôi, rất sạch sẽ.
Hôm nay vì đưa Khương Vũ đến phỏng vấn, anh cố ý mặc một chiếc áo mới sáng màu, phối với quần vải đen, đúng chuẩn bộ dáng của một học sinh cuối cấp sáng sủa, hoạt bát.
Mẹ hẳn là cũng thích bộ dạng này.
Cừu Lệ sửa sang quần áo một lần nữa, kéo thẳng mấy nếp nhăn, sau đó bước lên lầu.
Tòa nhà tương đối cũ kỹ, không có thang máy, mỗi góc cua cầu thang đều đặt một chậu tùng hương, rất có không khí thư hương thanh đạm.
Cừu Lệ đi đến khu làm việc tầng hai, nhìn một lượt các dãy phòng, trước mỗi cánh cửa đều ghi rõ chức năng của các phòng ban như là: phòng thư ký khoa, văn phòng khoa, phòng bộ môn, phòng họp, phòng chờ giáo viên, …
Anh lượn một vòng quanh hành lang vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ.
Thật ra Cừu Lệ không còn nhớ rõ hình dáng của mẹ nữa, sau khi lên sơ trung anh biết được tin tức mẹ mình là giảng viên khoa vật lý học đại học Bắc Thành, thế là vội vàng lên trang web của đại học Bắc Thành tìm kiếm tin tức.
Nhiều năm như vậy, dù là ảnh mẹ cầm giải thưởng, hay các bức hình trên poster tuyên truyền cho trường, khoa, thậm chí cả những hình ảnh thoáng qua trong video tốt nghiệp, kỷ niệm của các khóa học sinh đăng tải… anh đều sưu tầm lại, từng chút từng chút chắp vá hình ảnh người mẹ trong ký ức.