Thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu như cuộc sống quá bức bách, ai chịu mỗi ngày đến gian phát chẩn cho vô gia cư thế .
Cừu Lệ xuống, ăn hai miếng cơm thấy Hoắc Thành dẫn theo mấy tên tùy tùng trung thành trào phúng : “Nhóc con, ăn như thế cũng quá keo kiệt đấy.”
Cừu Lệ mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, tiếp tục chuyên tâm việc của .
Hoắc Thành đặt chân lên chiếc ghế bên cạnh , từ cao xuống, ngông nghênh : “Rất nhiều chuyện đều thể thương lượng, nhất thiết bức bách đến mức , chỉ cần mày chia tay Khương Vũ, tao sẽ giúp mày lấy học bổng, thuận lợi nghiệp.”
Thấy Cừu Lệ vẫn bất vi sở động, Hoặc Thành bèn xuống, tiếp tục khuyên nhủ: “Không thỏa thuận giữa mày và trường điều khoản rằng học phí học kỳ năm 1 đại học cũng tính học bổng ? Chỉ cần mày để cô , tao thể giúp…”
Hoắc Thành còn xong, thấy đối phương nhếch miệng chế nhạo: “Mày thảm đến mức ?”
“Mày… ý mày là gì?”
“Trước đây thì đốt giày của tao, hiện tại thì lợi dụng gia thế hủy học bổng của tao, cũng chỉ vì cô gái mày thích hiện tại thích tao.”
Hoắc Thành chọc điên, nổi giận túm lấy cổ áo Cừu Lệ: “Cô thể thích mày!! Thứ rác rưởi.”
Chén canh bàn đánh đổ, nước canh nóng hổi văng tung tóe b.ắ.n lên áo Hoắc Thành, cũng để ý, chỉ trợn mắt hung hãn Cừu Lệ: “Cô thích mày, mày cũng xứng?”
Khóe mắt Cừu Lệ mang theo ý cùng sự khinh miệt, dùng ngữ điệu từ tốn, nhẹ nhàng mà chỉ hai rõ, thầm thì : “Có gì ? Nếu như tao mỗi đêm cô đều nức nở cầu xin tao? Không mày tức c.h.ế.t tại chỗ nhỉ?”
Ý vị của lời triệt để đẩy Hoắc Thành rơi vực sâu vạn trượng.
Cậu bỗng nhiên đập mạnh đầu mặt Cừu Lệ, ném ngã lảo đảo mặt đất.
Bạn bè xung quanh biến cố đột ngột phát sinh dọa sợ ngây , nhao nhao lấy điện thoại di động chụp.
Cách đây lâu, nhà trường mạnh tay phát động phong trào tẩy chay bạo lực học đường, chấn chỉnh kỷ cương, bảo vệ sự trong sạch của môi trường giáo dục, học sinh nhanh tay nhanh mắt, chỉ cần thấy cảnh bạo lực là lập tức để bằng chứng tố giác.
Hoắc Thành quan tâm đến chuyện , hiện tại cơn giận khống chế, gầm lên như một con sư tử thương: “Đồ rác rưởi! Thằng chó khốn khiếp!! Thứ cặn bã! Sao mày c.h.ế.t .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-130-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Nói lao đến dùng hết sức bình sinh đ.ấ.m túi bụi bụng Cừu Lệ.
Khóe môi Cừu Lệ thấm đẫm m.á.u tươi, dù đánh thành dạng , vẫn , nụ lãnh khốc, u ám, băng giá đến độ xem lạnh gáy.
Hoắc Thành vốn khuynh hướng bạo lực nhưng ngày thường ngụy trang vô cùng cẩn thận, sắm vai một học sinh ngoan hiền, vì phát giác.
Giờ phút , Cừu Lệ chỉ dùng mấy câu khích đem bộ những thứ đen tối, xỉ nhất của bản phơi bày .
“Dám cướp bạn gái của tao. Mày ba tao là ai ???” Trong cơn tức giận Hoắc Thành đánh mắng chửi đối phương tiếc lời: “Tao g.i.ế.c mày cũng dễ dàng như dẫm c.h.ế.t một con kiến mà thôi.”
Cừu Lệ , con ngươi đen nhánh giương lên, dùng tay áo lau sạch vết m.á.u ở khóe miệng: “Ôi sợ quá .”
Hoắc Thành cơn giận che mờ mắt, cầm chén canh nóng bàn hắt thẳng mặt Cừu Lệ, may mắn bảo vệ chạy đến kịp ngăn cản hành vi bạo lực quá khích của Hoắc Thành.
Hoắc Thành bắt lên phòng giáo vụ, còn Cừu Lệ đưa đến phòng y tế.
…
Buổi chiều Khương Vũ đến trường học lập tức tin tức từ chỗ Trần Vi.
Nghe đến đoạn Cừu Lệ đánh thảm, Khương Vũ rét run, thậm chí còn quên xin phép cô giáo, hốt hoảng chạy đến phòng y tế.
Cô ý tá trường cách nào xác định thương thế, nên yêu cầu Cừu Lệ đến bệnh viện công bên đường để kiểm tra CT đầu, n.g.ự.c và bụng.
Khương Vũ trở lớp học, chuẩn xin phép cô giáo cho nghỉ một buổi. Vô tình ngang qua phòng giáo vụ thấy Hoắc Thành giáo viên chủ nhiệm mời phòng chuyện.
Mấy thầy cô bên cạnh, lông mày nhíu chặt. Mà Hoắc Thành lúc đang đĩnh đạc sofa gác chân, tay mân mê một cốc nước, ngữ khí phách lối: “Không chỉ là đánh một tên rác rưởi , chút chuyện bé bằng con muỗi như còn đua đưa lên mạng?”
Trưởng khoa trịnh trọng : “Trong thời gian , trường đang đẩy mạnh tẩy chay hành vi bạo lực học đường, vì vấn đề đánh nhạy cảm, trò thể bốc đồng chuyện như thế trong khuôn viên trường.”