Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 120: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:14:28
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người lại liếc nhìn nhau một cái, Cừu Lệ lại rạng rỡ mỉm cười.

Gương mặt Khương Vũ còn mang theo rặng mây hồng đỏ hây hây, ngượng ngùng đẩy tay anh: “Rốt cuộc anh cứ cười gì vậy?”

Cừu Lê vươn tay chạm lên cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thì thầm nói: “Chị bé nhà chúng ta ăn ngon thật.”

“...”

Anh vuốt ve cằm cô, thân hình hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào đáy mắt trong vắt của người bên cạnh, nói: “Em thích anh.”

“Em không…” Khương Vũ dừng một chút, nói: “Đúng thế, em vốn rất thích anh, thích anh đến c.h.ế.t đi được.”

“Trước kia không phải thật lòng, nhưng vừa rồi…” Khóe miệng anh chậm rãi cong lên: “Rất là… onvô cùng thật lòng.”

“Anh biết?”

“Đương nhiên biết.” Cừu Lệ nói xong, lại muốn hôn cô. Lần này Khương Vũ nhắm chặt hai mắt, cho phép anh tùy ý hôn mình.

Anh không làm gì quá đáng dù sao ở đây còn có tài xế lái xe, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Khương Vũ mở mắt, nhìn vệt son nhàn nhạt dính trên môi anh, nhịn không được bật cười, giơ tay lau sạch: “Anh xem anh…”

Cừu Lệ cũng nhìn thấy, son môi của của Khương Vũ đều bị anh ăn hết.

Anh lập tức mở bọc sách của mình ra, lấy từ bên trong một thỏi MAC.

“Hở??? Tại sao lại ở chỗ anh, em tìm nó rất lâu đó.”

“Đêm hôm đó em để quên trên bồn rửa mặt nhà anh.”

“Vậy tại sao không trả lại em?”

Cừu Lệ văn nắp, ngửi một cái, thản nhiên đáp: “Thấy thơm nên muốn giấu làm của riêng.”

Bởi vì cô đã dùng qua cho nên anh ít nhiều có thể cảm thấy được mùi hương của cô.

Khương Vũ lớn tiếng nói: “Được rồi anh thích thì cứ cầm.”

Cừu Lệ vặn mở nắp, xích lại gần tô lên bờ môi cô.

“Anh làm được không đó.”

“Cũng không phải lần đầu.”

“Vậy anh tô đẹp một chút, sợ lát nữa đến nơi em không có thời gian trang điểm lại.”

Cừu Lệ cẩn thận từng chút từng chút, chậm rãi phác họa bờ môi đẹp đẽ của cô, ánh mắt tựa như sợi lông vũ mềm mại, ướt át, chăm chú dán lên cánh môi ấy đầy si mê.

Nhịn không được lại hôn xuống,

Khương Vũ: “...”

“Để em tự làm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-120-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Cừu Lệ nở nụ cười: “Anh tô lại cho em.”

Khương Vũ nhìn đôi mắt xinh đẹp thanh tịnh của anh, vươn tay bưng lấy mặt Cừu Lệ thì thầm: “Cừu Lệ, đừng nghỉ học, nhất định phải học trường cao trung tốt nhất, thi đỗ đại học tốt nhất… đừng gấp gáp ra ngoài kiếm tiền, cũng không cần vội vã trưởng thành như thế, được không?”

Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, một hồi lâu mới khó khăn mở miệng: “Không có học bổng anh không có chi phí để sinh hoạt, em biết tình hình của anh…”

“Em đã nói rồi, nhất định sẽ không để anh đói bụng.”

“Thật sự muốn nuôi anh hả?”

“Đã ở bên nhau em nhất định không mặc kệ anh.” Khương Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó mơn trớn cần cổ: “Chúng ta cùng nghĩ cách, chỉ cần hai đứa mình đồng lòng, nhất định sẽ tìm ra giải pháp,”

Ban đầu Cừu Lệ đã chuẩn bị kỹ càng câu chữ nói cho Khương Vũ hiểu, kỳ thực cho dù đến trường cao trung số 12, anh vẫn có thể thi đỗ đại học, môi trường thay đổi không ảnh hưởng gì đến mục tiêu cũng như quyết tâm của anh.

Nhưng giờ phút này, nhìn vào đáy mắt đầy hy vọng của cô, anh đột nhiên không nói lên lời.

Dù bất kỳ chuyện gì, chỉ cần cô muốn anh đều không cách nào từ chối.

“Ừ, không nghỉ.”

“Thật?”

“Ừ, có chị gái nuôi, chẳng lo gì nữa.”

Trước khi nói ra câu này, bản thân Cừu Lệ cũng không biết thì ra mình có thể phát ngôn những lời không có tiền đồ như thế.

Có lẽ ở trước mặt cô, cả đời này khả năng anh đều không có triển vọng nổi.

Cừu Lệ kéo Khương Vũ chạy nhanh trong sân trường trống trải, từ đây đến sân khấu biểu diễn sát hạch còn khá dài, vì muốn giúp cô tiết kiệm thể lực, Cừu Lệ trực tiếp bế bổng cô lên, chạy về hướng hội trường sân khấu.

Khương Vũ kinh ngạc hô lên: “Cừu Lệ…”

Cừu Lệ không đáp, vững vàng ôm cô, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thật mau, giống như một chú sói hoang thiện chiến.

Khương Vũ vinh cổ anh, tựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp, vững chãi.

Trước nay cô chưa từng có cảm giác an toàn tuyệt đối như thế, phảng phất tất cả đau khổ, mệt mỏi, tủi hờn của quá khứ đều bị thời khắc này xóa nhòa.

Bởi vì cô biết, chàng trai này sẽ bảo hộ cô, một mực bảo hộ cô,

Thời điểm đến được hội trường sân khấu, mới bắt đầu đến phần trình diễn của học sinh lớp A, vẫn còn kịp, Khương Vũ thở dài một hơi.

Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn thấy cô trở về, tranh thủ thời gian cầm hộp trang điểm chạy ra nhanh chóng giúp cô chỉnh trang lại lớp makeup.

“Chúng tớ đều lo cậu không đến kịp! May quá, vẫn còn dư dả thời gian, cậu vẫn đủ làm nóng người và giãn cơ.” Lâm Miểu cầm hộp phấn nền miệng nói, tay thoăn thoắt dặm lại phấn trên mặt Khương Vũ.

Mộc Tử Nhàn thì giúp cô buộc tóc, thắt b.í.m tóc mới: “OK chứ? Trạng thái hiện tại thế nào?”

Khương Vũ cảm kích nói: “Vừa rồi một đường chạy hộc mật coi như làm nóng người xong rồi. Hiện tại cực kỳ ổn.”

Loading...