Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 114: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:12:30
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"..."

Do vấn đề hộ khẩu, Khương Vũ đi học muộn hơn bạn bè cùng tuổi một năm.

Nhưng Cừu Lệ nói không sai, cô quả thực cố tình giấu anh chuyện này.

"Thành niên thì sao?" Khương Vũ tức giận: "Cậu vẫn nhỏ hơn tớ một tuổi, một người có nhân cách cao đẹp, tam quan đúng đắn như tớ đương nhiên không thể làm chuyện cầm thú ăn thịt em trai được."

Cô nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai chữ "EM TRAI".

Đáy mắt anh ánh lên ý cười, ngũ quan tuấn tú bỗng trở nên rực rỡ, câu hồn đoạt phách: "Không ngại, chị muốn làm gì em trai này cũng được, cứ tự nhiên."

"..."

Khương Vũ có chút tức giận, ngồi xuống bàn học của anh, hờn dỗi: "Được, tớ sẽ ngồi nhìn cậu ngủ, nhìn chằm chằm luôn."

Cừu Lệ buông sách, không chút do dự cởi áo.

"NÀY!!!"

Khương Vũ hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn kịp thoáng thấy thân hình đẹp đẽ, săn chắc, cơ bắp rõ ràng của anh.

"Cậu... cậu đùa... lưu manh... hơi quá rồi đấy."

Cừu Lệ vô tội, ngây thơ đáp: "Tớ ở nhà mình, nằm trên giường mình, cởi quần áo đi ngủ, có gì là lưu manh?"

Khương Vũ không phản bác được, chỉ thầm mắng: Đồ lươn lẹo.

Tích tắc, tích tắc, thời gian trôi qua, cô nhịn không được, vụng trộm liếc nhìn anh.

Nửa thân trên của Cừu Lệ có thể dùng hai từ "hoàn mỹ" để miêu tả, cơ bắp rắn chắc, từng khối vuông vức xếp thành hàng, cực kỳ gợi cảm.

Khương Vũ không phải kiểu con gái thấy trai đẹp là hoa mắt chóng mặt, nhưng Cừu Lệ là bạn trai cô, có chút rung động, mơ mộng cũng là điều bình thường.

Cừu Lệ hưởng thụ ánh mắt chăm chú của cô, cười hỏi: "Chị hài lòng không?"

"Tớ... tớ... cái này... tớ không thèm để ý!"

"Không thèm để ý sao còn nhìn chằm chằm không dứt?"

Khương Vũ buồn bực vùi đầu vào gối, mặt đỏ như gấc chín, nóng hổi như bị luộc.

Kẻ địch quá mạnh, tối nay e là khó toàn mạng thoát ra.

"Tớ ngủ ở sofa."

"Tùy cậu."

Cừu Lệ tắt đèn, nằm xuống.

Căn phòng chìm vào bóng tối, phòng cách âm khá tốt, cả thế giới yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở của hai người.

Cừu Lệ thở nặng, Khương Vũ thở nhẹ, xen lẫn trong bóng tối, như nhắc nhở sự tồn tại của đối phương...

Khương Vũ ngáp một cái, mò mẫm đi ra phòng khách, mặt vẫn nóng bừng.

Trong bóng tối, giọng nói trầm ấm của chàng trai vang lên: "Lên giường ngủ đi, tớ không làm gì cậu đâu."

Khương Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-114-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Anh nhích ra một chút, nhường vị trí bên trái cho cô, giọng chua chát, hơi hờn dỗi: "Chúng ta phân biệt ranh giới rõ ràng, không ai được vượt qua, được chưa?"

"Cậu hứa?"

"Hứa. Cậu biết tớ lâu như vậy rồi, tớ đã từng làm gì cậu chưa?"

Khương Vũ tin Cừu Lệ. Vô số lần hai người ở riêng, số lần thân mật không đếm xuể. Cừu Lệ luôn tôn trọng cô, dù vài lần chạm đến giới hạn, cẩn thận thăm dò, nhưng anh chưa từng làm gì tổn thương cô.

Cuối cùng, Khương Vũ lê chân đến bên giường, nằm xuống.

Cừu Lệ đưa chăn cho cô.

Vừa chui vào chăn, hơi ấm quen thuộc bao lấy Khương Vũ.

Nhiệt độ cơ thể con trai và con gái khác nhau. Khương Vũ không kìm nén được, đắm mình trong sự ấm áp, an toàn này.

Mùa đông giá rét, bên trong chăn như có một "mặt trời tí hon" ấm nóng... thật sự rất... rất thư thái.

Khi cô vừa nằm xuống, Cừu Lệ xoay người, ôm trọn lấy cô từ phía sau.

Khương Vũ giật mình, quay đầu, theo bản năng giãy giụa: "Cậu đã hứa rồi mà."

Cừu Lệ chống cằm lên vai cô, từ tốn: "Yên nào, chỉ ôm một chút..."

Khương Vũ phát hiện anh quấn lấy cô chặt như dây thừng, không thể thoát ra.

Anh không làm gì thêm, chỉ lẳng lặng ôm cô. Khương Vũ đành mặc kệ, không giãy giụa nữa.

Thân thể anh rất ấm, ôm một lúc, cả người cô cũng nóng lên.

Nằm trong vòng tay ấm áp, an toàn, cả thể xác và tinh thần được thả lỏng, đầu óc cô bắt đầu mơ hồ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô dường như nghe thấy anh bộc bạch: "Tớ rất thích Tiểu Vũ.", "Muốn cậu.", "Muốn cưới chị."...

Khương Vũ không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Trải qua cuộc hôn nhân thất bại, nửa đời nhục nhã, khổ cực, được nghe những lời này, cô thực sự muốn khóc...

Ít nhất, trong giấc mơ ngọt ngào này, cô muốn khóc trong hạnh phúc.

Nếu... nếu có thể gặp anh trong hoàn cảnh bình thường, trong những năm tháng tươi đẹp, hồn nhiên nhất, thì thật tốt biết bao.

Cô nhất định sẽ ở bên anh mãi mãi không rời xa. Cô sẽ thương anh, yêu anh, bảo vệ anh, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, dù sóng to gió lớn cũng không buông.

Mẹ từng nói, trên đời này bảo vật dễ cầu, chân tình khó kiếm.

Theo bản năng, cô xoay người dụi nước mắt lên n.g.ự.c Cừu Lệ.

Đêm đó, cô ngủ rất ngon.

...

Sáng hôm sau, theo đồng hồ sinh học, Khương Vũ dậy sớm.

Tỉnh dậy, cô không vội mở mắt, thầm mắng "Chết tiệt."

Cô không dám mở mắt vì tay chân không yên phận, không chỉ ôm cứng lấy Cừu Lệ mà chân cũng quặp chặt lấy chân anh.

Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm: "Đừng giả vờ nữa, tớ biết cậu tỉnh rồi."

Khương Vũ khó khăn mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn của anh, khoảng cách gần đến mức mỗi sợi lông mi cũng có thể thấy rõ ràng.

Loading...