Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 113: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:12:27
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô gái nhỏ ngồi trên sofa, chớp đôi mắt phượng xinh đẹp. Hai người nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên hơi ngượng ngùng.

Cừu Lệ bật TV, ném điều khiển từ xa xuống bên cạnh cô, rồi lẳng lặng trở về phòng.

Khương Vũ tưởng anh về phòng làm bài, nên vặn nhỏ âm lượng TV, tùy tiện xem một chương trình thực tế hài hước.

Không ngờ vài phút sau, Cừu Lệ bê sách vở ra, ngồi xếp bằng bên cạnh cô, cúi người làm bài.

Cô dùng chân khẽ đá vào eo anh: "Sao cậu không về phòng mà làm?"

"Ngồi cùng cậu."

"Không cần cậu ngồi đây với tớ."

"Có cần."

"..."

Khương Vũ bật âm lượng nhỏ nhất, rồi ngoan ngoãn nằm dài trên sofa xem TV.

Thực ra, cô ít khi được buông lỏng tinh thần, lười biếng nghỉ ngơi như thế này. Học sinh bình thường ứng phó với kỳ thi đại học đã rất vất vả, cô còn phải chăm chỉ luyện tập vũ đạo, cả hai đều không dễ dàng.

Rất nhanh, cơn buồn ngủ ập đến, Khương Vũ ngáp vài cái.

Chàng thiếu niên trước mắt vẫn chuyên chú cúi người làm bài tập, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt anh tuấn, lại có nét ngạo nghễ, cứng đầu. Lông mi anh rất dài...

Khương Vũ xoay người tựa đầu lên vai anh, xem Cừu Lệ giải toán.

Thân thể anh đột nhiên cứng đờ, ngòi bút khựng lại một chút, rồi cố gắng tiếp tục, vờ như không có gì.

"Sau này cậu nhất định sẽ trở thành một người rất giỏi." Khương Vũ tì cằm lên vai anh, thủ thỉ: "Cậu sẽ thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, theo học chuyên ngành tâm lý cậu yêu thích. Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ học cao hơn, thi lên nghiên cứu sinh, hoặc ra nước ngoài nghiên cứu, hoặc dễ dàng tìm được một công việc tốt... Dù sao, cậu chọn con đường nào cũng sẽ thuận lợi."

Cô dịu dàng thì thầm, vẽ ra một tương lai tràn đầy hy vọng và ánh sáng: "Cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua một căn hộ lớn nhất ở khu nhà liền kề sang trọng bậc nhất, rồi gặp một cô gái tâm đầu ý hợp, kết hôn sinh con, sống một cuộc đời êm ấm, hạnh phúc đến bạc đầu..."

Nhịp thở của Cừu Lệ rất chậm.

"Nhất định phải sống cuộc sống như vậy, nhé?"

Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng:

"Tớ không thể hứa với cậu."

"Vì sao?"

Cừu Lệ đặt bút xuống, từng câu từng chữ chậm rãi, nghiêm túc: "Nếu người đó không phải là cậu, thì tất cả tương lai tươi đẹp cậu miêu tả đều vô nghĩa."

Khương Vũ im lặng vài giây, trân trân nhìn anh, kinh ngạc: "Tớ tưởng... cậu không thích tớ."

Ít nhất, không thích đến mức muốn cùng cô kết hôn, sinh con, nắm tay nhau đi hết nửa đời còn lại.

Cừu Lệ nghiêng đầu, ngạo nghễ nhìn cô: "Mỗi lần gặp chuyện cậu đều gọi cho tớ. Nếu tớ không thích cậu, đã sớm g.i.ế.c cậu rồi."

"Chuyện... chuyện thế này?"

Cừu Lệ không đáp, tiếp tục làm bài tập. Khương Vũ không cố truy hỏi, tiếp tục lẳng lặng xem TV.

Ngoài kia mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng mưa chát chúa va đập vào khung cửa kính...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-113-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

"Đêm nay cậu..."

"Đêm nay..."

Hai người gần như đồng thời lên tiếng, rồi cùng im lặng. Cuối cùng, Cừu Lệ nhường Khương Vũ nói trước.

"Đêm nay tớ không về nhà được, mẹ tớ chắc chắn sẽ nghĩ tớ bị loại khỏi Esmera."

Đây là con đường cô tự chọn, dù khó khăn đến đâu cũng không muốn mẹ lo lắng.

"Cho nên... cậu muốn ở lại đây?"

"Nhà cậu còn phòng nào không?"

Cừu Lệ gác bút: "Có. Phòng của ông ta nhiều năm không ai vào, tớ đã khóa lại."

"Ồ..."

Khương Vũ đương nhiên không muốn ngủ ở phòng của gã cha biến thái của Cừu Lệ.

"Vậy không còn phòng nào khác sao?" Cô biết rõ vẫn cố hỏi, mặt hơi ửng hồng.

"Ừ. Hoặc ngủ cùng tớ, hoặc ngủ..."

Chưa dứt lời, Khương Vũ đã cắt ngang: "Tớ ngủ sofa!"

Cừu Lệ cười khẩy, dùng giọng trầm ấm, đặc biệt thu hút của mình chậm rãi nói: "Hoặc ngủ cùng tớ, hoặc về. Không tiễn."

"..."

Ban đầu, Khương Vũ chỉ nghĩ đó là lời đùa, không coi là thật.

Không ngờ, sau khi tắm rửa xong xuôi, anh thẳng thừng về phòng ngủ của mình, còn không quên ném cho cô một câu: "Tùy cậu chọn."

Trước khi đóng cửa, anh còn tiện tay tắt đèn phòng khách.

Khương Vũ: ...

Cô nhìn ra cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, đương nhiên không thể về nhà được. Cô không dại gì tự hành hạ bản thân.

Ngủ ở sofa một đêm căn bản không ổn, vì người nào đó đến cái chăn mỏng cũng không đưa cho cô...

Khương Vũ đẩy nhẹ cửa phòng ngủ của Cừu Lệ, hỏi: "Cậu nghiêm túc đấy hả?"

Cừu Lệ đã nằm ngay ngắn trên giường, tay cầm cuốn sách tâm lý học dày cộp, chuyên chú đọc.

Trong phòng chỉ có ánh đèn ngủ dịu nhẹ, màu vàng ấm áp, khiến đường nét trên khuôn mặt anh cũng trở nên mềm mại hơn.

Cừu Lệ không ngẩng đầu lên, vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhưng cánh tay lại khẽ động, vén một bên chăn, nhường cho cô vị trí bên trái giường.

"Hoan nghênh."

"..."

Khương Vũ nhẫn nại nói: "Cậu đừng đùa quá trớn, Cừu Lệ."

"Tớ đã xem chứng minh thư của cậu rồi." Cừu Lệ chậm rãi đặt sách xuống, giọng có chút không vui: "Cậu đã thành niên từ tháng trước, còn cố tình không nói với tớ, sinh nhật cũng giấu kín."

Loading...