Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 108: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:12:14
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu có rung động, đó là sự đồng cảm và lòng thương xót mãnh liệt sau khi biết được thân thế và hoàn cảnh của cậu. Cô thật sự muốn giúp đỡ cậu.

"Bạn trai cậu đúng là cực kỳ cuốn hút." Lâm Miểu tựa lưng vào bàn nhỏ, cảm thán: "Mấy ngày nay có nhiều cô gái tỏ tình, tặng quà cho cậu ấy đấy."

"Thật á?" Khương Vũ bỏ mascara xuống, hỏi: "Sao tớ không biết?"

"Người ta muốn cướp bồ cậu, ai lại làm trước mặt cậu?"

"Vậy thì cũng chẳng có đạo đức nào." Khương Vũ bực bội: "Con gái bây giờ bị sao ấy nhỉ, bồ người khác mới tốt à?"

"Không phải bồ người khác tốt, mà là Cừu Lệ tốt." Mộc Tử Nhàn đứng thay váy trước gương, thong thả nói: "Chưa nói đến gì khác, chỉ nhìn mặt thôi cũng đủ g.i.ế.c c.h.ế.t cả đám rồi."

Trong mắt Khương Vũ thoáng vẻ ưu tư.

Đúng là điều kiện bên ngoài của Cừu Lệ khỏi phải nói, IQ lại cao. Trước đây không ai theo đuổi cậu vì không ai dám.

Khương Vũ kéo cậu ra khỏi thế giới lạnh lẽo, không còn đối xử tàn bạo với người khác nữa, nhưng không phải để cậu trở thành người được con gái yêu thích!

Cừu Lệ không phải bạn trai bình thường, cậu là đối tượng thực hiện nhiệm vụ và người ủy thác của cô. Chưa nói đến 300 triệu, mà nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành. Nếu giữa đường bị cản trở thì toang!

Khương Vũ mượn Mộc Tử Nhàn miếng dán kích mí, cẩn thận dán lên mí mắt. Lâm Miểu đến gỡ miếng dán kích mí mà cô vừa dán được.

"Cậu dán kích mí làm gì, mắt một mí của cậu đã đẹp lắm rồi!"

"Cậu đùa à."

"Trên đời này không phải mắt hai mí mới đẹp. Mắt một mí của cậu có phong thái mỹ nhân phương Đông cổ điển, đó mới là nét đặc biệt của cậu!"

Khương Vũ ngắm mình trong gương. Mắt cô đúng chuẩn mắt phượng, mí mắt hẹp dài, xếch dần về phía sau, toát lên vẻ đẹp cao sang.

"Giống người mẫu châu Á trên bìa tạp chí lớn nước ngoài." Mộc Tử Nhàn đến dán một miếng kích mí lên mắt trái của cô để cô so sánh: "Cậu xem, tầm thường ngay. Ai bảo mắt hai mí mới đẹp."

"Mắt hai mí không phải gu thẩm mỹ phổ biến sao?"

"Thế cậu hỏi bạn trai xem, cậu ấy nói đẹp thì chắc chắn đẹp."

Khương Vũ nhắn tin cho Cừu Lệ: [Bạn trai ơi, cậu thấy mắt một mí của tớ đẹp không?]

Cừu Lệ: [Mắt cậu rất có nét riêng, rất giống một minh tinh.]

Khóe môi Khương Vũ nhếch lên, hỏi: [Ai thế?]

Cừu Lệ: [Quan Vũ.]

"..."

Khương Vũ: [Cậu nói thật chứ?]

Cừu Lệ: [Chỉ là giống thôi.]

Khương Vũ: [Giống em gái cậu ấy!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-108-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Cừu Lệ bỏ điện thoại xuống, đi đến trung tâm thương mại trên phố, chuẩn bị chọn bộ trang phục thích hợp dự tiệc.

Nhưng dạo mãi không chọn được bộ nào phù hợp.

Từ lời Khương Vũ, cậu biết yêu cầu của buổi tiệc không hề thấp. Tiệc mà bố mẹ, người thân, bạn bè đều có thể đến tham dự thì không thể là party học sinh thoải mái được.

Mặc sơ mi và vest mới đủ lịch sự.

Chỉ tiếc là cậu không có đủ tiền mua một bộ vest phù hợp.

Cậu đứng thật lâu trước cửa tiệm âu phục cao cấp, nhìn mình mặc quần áo thể thao trong gương.

Cừu Lệ chợt nhận ra, thế giới của nàng thiên nga nhỏ dường như không có chỗ cho cậu dừng chân.

Nếu em cố chấp ở bên cạnh cô ấy, chỉ càng thêm lạc lõng, chẳng hề hòa hợp.

Phát hiện này khiến niềm vui ban đầu của em tụt dốc không phanh.

Em sinh ra trong một gia đình trí thức khá giả, cha mẹ đều là những nhà nghiên cứu danh tiếng trong giới học thuật. Em chưa từng thấy mình thiếu thốn, cũng chẳng hề tự ti với thế giới vật chất này...

Bao năm qua, em sống mơ hồ như một cái xác không hồn. Đến khi muốn hòa nhập lại với thế giới, em mới nhận ra mình nghèo túng đến thế nào, chỉ sống nhờ vào số tiền học bổng ít ỏi.

Em rút điện thoại, định gọi cho ông chủ sàn đ.ấ.m bốc ngầm. Nhưng chuông vừa reo vài tiếng, em đã vội vàng tắt máy.

Em đã hứa với Khương Vũ, sẽ không làm những chuyện khiến bản thân mang đầy thương tích nữa...

Em không thể khiến cô ấy thất vọng.

Cừu Lệ đứng rất lâu trước cửa tiệm âu phục đặt may cao cấp, cầm điện thoại nhắn tin cho Khương Vũ:

[Tối nay em không đến được.]

Vừa gửi đi, Cừu Lệ đã muốn thu hồi tin nhắn.

Cậu biết Khương Vũ rất mong chờ buổi tiệc tối nay. Là bạn trai, cậu nên có mặt cùng cô ấy, dù chỉ một lát.

Đầu ngón tay run rẩy, cuối cùng cậu vẫn không thu hồi tin nhắn.

Khương Vũ trả lời gần như ngay lập tức: [Sao vậy? Chẳng phải đã hẹn rồi sao?]

Cừu Lệ tựa vào tường, cảm thấy đầu ngón tay nặng trĩu, khó khăn gõ chữ: [Mấy buổi tiệc phù phiếm đó, thật ngớ ngẩn.]

Khương Vũ: [...]

Bỏ điện thoại xuống, Cừu Lệ quay người rời khỏi trung tâm thương mại, trở lại thư viện trên phố, vùi mình vào đống sách vở chuyên ngành cũ kỹ, dày cộp.

Tuổi trẻ, gặp được người mình yêu sâu sắc, thật khó để yêu một cách đường hoàng.

Điều duy nhất cậu có thể làm, là nỗ lực hơn nữa. Ít nhất, sau này có thể cho nàng thiên nga nhỏ một cuộc sống tốt đẹp, vẻ vang.

Loading...