Vì thế, chủ đề này chạm vào nỗi đau của bà ta.
"Theo ý cậu, không xuất thân từ hào môn thế gia thì không xứng vào Esmela, đúng không?"
"Cô giáo Tiết, em... em không có ý đó." Từ Hạng Minh không còn vẻ hống hách ban nãy.
"Vậy cậu có ý gì? Sao, tôi cũng xuất thân thấp kém, không xứng dạy cậu à!"
"Không... không có..."
Tiết Gia Di nhìn Từ Hạng Minh bằng ánh mắt lạnh băng: "Lần sau còn để tôi nghe thấy những lời này thì cút khỏi đây. Đuổi một học sinh dự bị lớp F, tôi có quyền tự quyết!"
Từ Hạng Minh sợ c.h.ế.t khiếp, không dám ăn sáng nữa, tiu nghỉu rời khỏi phòng ăn.
Chưa ra khỏi cửa lớn, Khương Vũ đã lên tiếng:
"Sỉ nhục người khác không cần xin lỗi sao?"
Từ Hạng Minh nghiến răng quay lại nhìn Khương Vũ.
Khương Vũ sẽ không bỏ qua cho Từ Hạng Minh, cho dù người khác có khinh thường cô, nói xấu sau lưng, cô cũng không bận tâm.
Nhưng nói Cừu Lệ... thì không được.
Đó là chàng trai cô đã bảo vệ bấy lâu nay, là người cô hứa sẽ quan tâm chăm sóc.
"Nếu cô giáo Tiết đã can thiệp, em tin Esmela không phải là nơi bắt nạt người khác mà không cần xin lỗi."
Tiết Gia Di lạnh nhạt nhìn Khương Vũ, bà ta không thích con bé này.
Dáng vẻ khi nó múa quá giống ả đàn bà đáng ghét kia.
Nhưng con nhỏ này dường như biết chắc bà ta sẽ không tự vả mặt mình nên mới dám mượn oai bà ta để làm việc này.
Tiết Gia Di nghĩ đến dòng chữ dưới đế đôi giày Elita.
Một phút nông nổi.
Người đã khuất, dòng chữ kia không làm tổn thương cô ta mà trở thành sự lăng nhục vĩnh viễn với người sống.
"Ở Esmela, không cho phép bất kỳ sự khinh miệt, sỉ nhục nhân cách nào." Tiết Gia Di lạnh lùng nói: "Nơi này là thánh điện của nghệ thuật, không phải là nơi cho đám cậu ấm cô chiêu ỷ thế h.i.ế.p người."
Có Tiết Gia Di ở đó, Từ Hạng Minh không dám từ chối, khúm núm như chim cút quay lại nói lí nhí với Cừu Lệ:
"Xin lỗi."
Khương Vũ lạnh lùng: "Không nghe thấy, cậu chưa ăn cơm à? Có muốn nhặt trứng gà trên đất ăn không?"
"Xin lỗi!" Từ Hạng Minh hét lớn: "Xin lỗi, về sau tôi không dám nữa!"
Cừu Lệ quay lại quầy của mình chiên trứng, không thèm nhìn hắn.
Dường như Từ Hạng Minh đã quá tủi nhục, vừa bước ra khỏi nhà ăn đã khóc thành tiếng.
Đám học sinh hóng chuyện hả hê, nhao nhao giải tán.
Tiết Gia Di nhìn Khương Vũ với ánh mắt thiếu thiện cảm, miễn cưỡng nói: "Đưa cả bạn trai đến đây cơ đấy, việc của em lại để người khác làm, tính toán giỏi thật."
"Cô giáo Tiết, xin lỗi, em bảo cậu ấy về ngay."
"Dù là ai," Cừu Lệ hờ hững nói, "chỉ cần công việc có người làm thì chẳng phải được rồi sao."
Tiết Gia Di bận rộn, không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, sải bước rời khỏi căng tin.
Khương Vũ vội cầm tay Cừu Lệ lên, nhẹ nhàng thổi ngón tay cho cậu: "Có bị bỏng không?"
Cừu Lệ định nói không cảm giác gì, nhưng thấy vẻ lo lắng của Khương Vũ lại nói: "Đau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-106-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]
Khương Vũ tách từng ngón tay cậu ra đưa lên miệng khẽ thổi.
Hơi thở mát dịu phả vào ngón tay cậu, rất dễ chịu.
"Còn đau không?"
Cừu Lệ nhìn đôi má phồng lên của cô, thấy thật đáng yêu nên không nhịn được dùng ngón tay cậy môi cô: "Vẫn đau chị ạ."
"Nhưng chẳng phải cậu không có cảm giác sao?"
"Bây giờ có rồi." Cừu Lệ nói hùng hồn: "Chướng ngại tâm lý này muốn đau là đau ngay."
"Cậu..."
Không hiểu kiểu gì.
Khương Vũ nói không chút do dự: "Vậy cậu đừng làm nữa, về luôn đi, tìm bệnh viện khám, đừng để bị bỏng."
"Tìm bác sĩ cũng vô ích." Cừu Lệ chạm vào vành tai lạnh lẽo của cô, khẽ nhéo một cái: "Phải bạn gái giúp mới được."
Khương Vũ bị cậu nhéo tai một cách ác ý.
Cái tên này... chắc là kiếm cớ để đụng chạm cô.
Cô đẩy tay cậu ra: "Lừa tớ."
"Không có lừa."
"Rõ ràng cậu không đau mà!"
"Đau."
"Tin vào mắt."
Khóe môi Cừu Lệ nhếch lên: "Vậy coi như tớ làm nũng bà chị được không?"
Chỉ có người được yêu thương mới có tư cách làm nũng.
Trước đây Cừu Lệ chưa từng có tư cách này, cậu cũng muốn có.
Khương Vũ mân mê tay cậu: "Vậy cậu nói thật đi, không đau thật à?"
"Ừm, yên tâm."
Khương Vũ thở phào. Thực ra cậu chỉ muốn cô yên tâm thôi.
Cậu lừa cô, có cảm giác...
Mọi dày vò cậu chịu vì cô đều không thể không cảm thấy gì.
Nhưng Cừu Lệ hưởng thụ cảm giác này, dù có đớn đau.
Khương Vũ nhíu mày: "Sau này cậu đừng đến nữa, mấy ngày nữa tớ tự làm công việc phục vụ cộng đồng."
Thấy cậu bị bắt nạt ở đây, Khương Vũ cũng khó chịu.
"Tớ là người có đầu có cuối." Cừu Lệ vẫn cười: "Có Tiểu Vũ bảo vệ, tớ chẳng sợ gì."
Khương Vũ biết cậu sẽ không bỏ dở, khuyên cũng vô ích.
Nếu Cừu Lệ chịu nghe lời thì nhiệm vụ của cô đã hoàn thành từ lâu rồi.
"Được, vậy sau này tớ bảo vệ cậu." Khương Vũ siết c.h.ặ.t t.a.y cậu, cam đoan: "Có người bắt nạt cậu cứ mách tớ."
Cừu Lệ nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cô, cảm nhận được tấm chân tình của cô.