Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 102: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:11:59
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cừu Lệ lấy "Bộ Đàn Yên" ra làm ví dụ khiến không chỉ Ôn Luân mà cả Khương Vũ cũng ngỡ ngàng.

Trước đây cậu vốn không hứng thú với ba lê, vậy mà giờ còn đi tìm video múa của Bộ Đàn Yên để xem, lại còn nhận ra sự khác biệt kia.

Rõ ràng, mỗi lời nói của cậu có vẻ hờ hững nhưng thực chất đều xuất phát từ sự quan tâm và tìm hiểu chân thành.

Ôn Luân trầm ngâm một lát, dường như không tìm được lý lẽ nào để phản bác hay giải thích về điệu múa của Bộ Đàn Yên. Dù sao thì... bà ấy cũng là "Nữ hoàng" của giới ba lê, và bao nhiêu năm qua vẫn chưa có một Bộ Đàn Yên thứ hai xuất hiện.

Cậu ấy ngượng ngùng nói: "Ví dụ mà cậu đưa ra không mang tính phổ biến. Dù sao thì, không phải ai cũng có thể trở thành Bộ Đàn Yên."

Cừu Lệ cười khẩy: "Thật không may, Tiểu Vũ nhà tôi có thể làm được điều đó."

Khương Vũ hơi ngại ngùng, khẽ kéo tay Cừu Lệ.

Chưa từng thấy ai lại khen bạn gái trước mặt người khác như vậy.

Ôn Luân cười lịch sự: "Cậu nói vậy thì tôi hiểu rồi."

Khương Vũ vội nói: "Cậu đừng để bụng, bạn trai tớ tính hơi ngang ngược."

"Không sao." Ôn Luân nói với Khương Vũ: "Buổi biểu diễn sau khóa tập huấn, tớ muốn hợp tác với cậu. Chúng ta cố gắng hết sức để không ai bị tụt hạng, vẫn là học trò của cô Bạch, thế nào?"

"À, tất nhiên là được rồi."

Nếu cô có thể hợp tác với Ôn Luân, chắc chắn sẽ đạt được kết quả tốt nhất. Dù sao thì, Ôn Luân cũng là một trong những vũ công ba lê nam xuất sắc nhất ở Esmela hiện tại. Hơn nữa, sở trường của Khương Vũ là "thiên nga đen", cũng cần sự phối hợp của "Ác quỷ" hoặc "Hoàng tử".

"Ban ngày chúng ta học cùng nhau, chỉ có buổi tối mới có thời gian luyện tập. Tớ đã xin chìa khóa phòng tập múa từ giáo viên phụ trách rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian."

"Okay."

Khương Vũ liếc nhìn Cừu Lệ.

Khuôn mặt Cừu Lệ sầm xuống, rõ ràng là đang ghen. Có lẽ Khương Vũ nên quan tâm đến cảm xúc của cậu hơn, cô từ chối: "Tớ có lẽ phải ở bên bạn trai, nếu không cậu tìm bạn nữ khác mà hợp tác đi, Ôn Luân..."

Ôn Luân thoáng vẻ thất vọng: "Vậy à, vậy tớ tìm người khác vậy..."

Chưa dứt lời, Cừu Lệ đã lạnh mặt, ngang ngược nói: "Ai cần cậu ở bên chứ."

Nói xong, cậu chẳng thèm nhìn ai mà đứng dậy bỏ đi.

Ôn Luân bất đắc dĩ nói: "Bạn trai cậu nóng tính thật đấy."

Khương Vũ nhìn theo bóng lưng Cừu Lệ, hơi chau mày.

Đương nhiên cô biết, Cừu Lệ bỏ đi là để tạo cơ hội cho cô, không muốn cô bỏ lỡ cơ hội hợp tác với một người như Ôn Luân.

Nhưng... hung dữ cái gì chứ.

Cái tính xấu này.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-102-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

Về đến nhà, Cừu Lệ vẫn rất bực bội, tin nhắn Khương Vũ gửi cũng không buồn đọc.

Cậu cảm thấy hôm nay mình đã quá rộng lượng, trong lòng không ngừng tự nhủ rằng không cần thiết, Khương Vũ là của cậu, không thể có gì với tên ẻo lả kia được.

Không được ghen, không được làm cô mất mặt...

Nhưng... thật sự không làm được.

Chỉ cần nghĩ đến Ôn Luân, nghĩ đến ánh mắt soi mói của cậu ta... Cừu Lệ cảm thấy như có vô số rắn độc chiếm lấy trái tim, bò khắp nơi, chui thẳng đến nơi tự ti và yếu đuối nhất trong cậu.

Cừu Lệ đập mạnh lưng vào tường, cảm thấy cả người vừa lạnh lẽo vừa tê dại, dường như cả thế giới cũng trở nên xa cách, không nghe thấy âm thanh, cũng không cảm nhận được hơi ấm.

Trong đầu cậu... chỉ còn lại ánh mắt soi mói của Ôn Luân.

Cừu Lệ chộp lấy con d.a.o trên bàn, không chút do dự rạch vào cánh tay.

Lưỡi d.a.o sắc bén cứa qua da thịt, m.á.u tươi rỉ ra, chảy dọc theo cánh tay nhỏ xuống đất.

Đột nhiên cậu cảm nhận được cơn đau dữ dội, cơn đau này kéo cậu ra khỏi thế giới c.h.ế.t lặng, trở lại với thực tại.

Biết đau.

Bất cứ chuyện gì liên quan đến Khương Vũ, khi chạm đến cậu đều sẽ có cảm giác.

Đau khổ, vui mừng, bi thương... cô là màu sắc duy nhất trong thế giới đen trắng của cậu.

Cừu Lệ dựa lưng vào tường, chật vật ngồi xuống đất.

...

Buổi tối Khương Vũ học múa xong, trong lòng bồn chồn không yên, nên gửi tin nhắn cho Cừu Lệ, nhưng cậu vẫn chưa trả lời.

Chắc chắn "cái bình dấm" này lại giận dỗi rồi.

Sáng hôm sau, Khương Vũ cố tình dậy sớm đến căn tin.

Cừu Lệ đã đến từ lâu, mặc đồng phục trắng, đang rửa chén bát chuẩn bị cho buổi sáng.

Khương Vũ lén lút đến sau lưng cậu, định nhân lúc cậu không để ý, hù cậu một phen.

Tiếng nước chảy róc rách, Khương Vũ vồ mạnh vào lưng cậu, hô lớn: "Này!"

Cừu Lệ hoàn toàn không nhúc nhích, không giật mình, cũng không quay lại, như thể không nghe thấy gì.

Khương Vũ bĩu môi, đang định trách móc vài câu thì bỗng nhiên nhìn thấy trên cẳng tay áo xắn lên của cậu có hai miếng băng cá nhân.

Cô túm lấy tay cậu, xé miếng băng dán ra.

Hai miếng băng dán chồng lên nhau, bên dưới là một vết thương mới dài mảnh, vừa nhìn là biết bị d.a.o cứa vào.

Loading...