Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn - Chương 101: Cứu Lão Đại Phản Diện

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:11:56
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ôn Luân thì không có vấn đề gì, nhưng Khương Vũ thì nhiều vấn đề đấy." Bạch Thư Ý đi thẳng vào vấn đề, "Bài múa của em quá ngẫu hứng."

Khương Vũ chớp mắt nhìn cô: "Ý cô là... không đủ chuẩn mực ạ?"

"Cực kỳ không chuẩn mực." Bạch Thư Ý nhíu mày: "Cô không biết giáo viên trước đây đã dạy em thế nào, nhưng ở Esmela này, chúng tôi yêu cầu mỗi vũ công ba lê phải đạt đến sự chuẩn mực cao nhất."

Khương Vũ ngập ngừng: "Nhưng trên sân khấu, chẳng phải vũ công nên tìm được trạng thái phù hợp nhất với mình để phát huy hết khả năng sao ạ?"

"Vậy ý em là, tính chuyên nghiệp và chuẩn mực không quan trọng, mà việc tự mình nhảy múa vui vẻ mới là quan trọng nhất?"

"Em không có ý đó."

"Vậy thì hãy làm theo yêu cầu của cô. Esmela không cần những học sinh có quá nhiều vấn đề."

Khương Vũ nhận ra, tuy bình thường Bạch Thư Ý rất ôn hòa và đối xử tốt với cô, nhưng trên lớp học thì vô cùng nghiêm khắc.

Không chỉ riêng cô, mà với các học sinh khác, cô cũng nghiêm khắc như vậy, thậm chí vừa rồi còn khiến một nữ sinh bật khóc.

Khương Vũ hiểu rằng, cô giáo nghiêm khắc với họ là vì tốt cho họ. Nếu chỉ nhận những lời đánh giá hời hợt, họ sẽ không bao giờ tiến bộ được. Mục đích vào Esmela của cô chẳng phải là để nhảy múa giỏi hơn sao?

Cô làm theo yêu cầu của Bạch Thư Ý, cố gắng hoàn thành sự chuẩn mực của từng động tác.

...

Lúc chạng vạng là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của học sinh Esmela. Nhiều người thích ngồi bên đài phun nước sau khuôn viên trường để thư giãn và trò chuyện.

Khương Vũ mặc chiếc áo hoodie thể thao rộng rãi, múa lại một lượt đoạn trích trong vở "Trà hoa nữ" mà cô đã luyện tập hôm nay.

Cừu Lệ ngồi trên đất, ngậm cọng cỏ trong miệng, nheo mắt đón ánh tà dương nhìn cô...

"Đây là những thứ mà cái trường mà cậu tốn công sức vào để dạy cậu đấy à?"

Khương Vũ lờ cậu đi, tiếp tục thực hiện động tác đá chân cao: "Từ bao giờ mà bạn trai cũng hiểu biết về ba lê thế?"

"Lần nào hẹn hò bạn gái cũng tập múa hoặc tìm chỗ tập múa, tớ cũng phải chuyên nghiệp lên chứ."

Khương Vũ tiến đến ngồi xuống cạnh cậu: "Vậy cậu nói xem, tớ nhảy chưa đẹp chỗ nào?"

Cừu Lệ dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt cô, nói: "Không tự nhiên như trước nữa. Lúc trước cậu múa luôn cười với tớ, vừa rồi không thấy cậu cười lần nào."

"Chỉ có vậy thôi à? Vậy tiêu chuẩn đánh giá của bạn trai chỉ là tớ có cười với cậu hay không thôi đấy hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lao-dai-phan-dien-khien-toi-trong-sinh-de-cuu-han/chuong-101-cuu-lao-dai-phan-dien.html.]

"Chuyện này rất quan trọng." Cừu Lệ véo má cô: "Không cười là tớ thấy không đẹp rồi."

"Đúng là không để ý đến gì cả." Khương Vũ gạt tay cậu ra, trầm ngâm nói: "Mấy ngày nay cô giáo Bạch soi rất kỹ từng động tác, yêu cầu rất cao, bắt tớ phải múa chuẩn mực nhất có thể."

"Làm vậy có ý nghĩa gì?"

Khương Vũ liếc xéo cậu, cậu vội chữa lời: "Vậy thì là có ý nghĩa lắm rồi. Nhưng nếu ai cũng múa y hệt nhau, như người máy nhảy múa thì cũng kỳ."

"..."

"Cậu nói tiếng người đi."

"Cái kiểu... tự do phát huy của cậu lúc trước ấy, tớ xem thấy tâm trạng rất tốt."

"Hình như cũng có lý."

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Xét trên góc độ chuyên môn, ba lê đòi hỏi tính chuẩn mực rất cao."

Khương Vũ quay lại, thấy Ôn Luân đang đi tới.

Cậu ấy mặc chiếc áo hoodie trắng rộng rãi, sau khi chào tạm biệt mấy người bạn thì đi đến trước mặt Cừu Lệ và Khương Vũ: "Những gì cậu vừa nói không đúng lắm. Ba lê không phải là màn biểu diễn cá nhân của Jazz đường phố, mà là sân khấu của một tập thể. Nếu mỗi người đều có cá tính riêng, thì không thể tạo nên một buổi biểu diễn hoàn chỉnh. Vì thế, tính chuẩn mực mà cô Bạch yêu cầu là vô cùng quan trọng."

Vừa thấy cậu ấy, vẻ dịu dàng và nụ cười trên mặt Cừu Lệ lập tức biến mất, ánh mắt cũng trở nên tối sầm.

"Tôi nhìn từ góc độ của người ngoài, tôi xem bạn gái tôi múa và tôi mong cô ấy được thoải mái hơn, như vậy tôi mới thấy thoải mái. Nếu bản thân cô ấy nhảy múa không được tự nhiên, thì khán giả cũng sẽ thấy gượng gạo."

Nghe thấy hai chữ "bạn trai", Ôn Luân vô thức đánh giá Cừu Lệ một lượt, rồi hỏi Khương Vũ: "Sao cậu ấy lại vào được đây?"

"Cậu ấy... đến để giúp tớ làm công việc phục vụ cộng đồng."

Ôn Luân liếc qua đôi giày đã từng sửa của Cừu Lệ, nói: "Dĩ nhiên là cậu muốn cô ấy phát huy hết khả năng của mình, nhưng nhìn từ tổng thể sân khấu, vẫn phải duy trì tính phổ biến của chuẩn mực. Đó là ý kiến chuyên môn của tôi."

Khương Vũ nhận ra bầu không khí đối địch giữa hai người, vội nói với Ôn Luân: "Bạn trai tớ không hiểu về ba lê, lại còn rất cố chấp, khó mà thuyết phục."

Ôn Luân gật đầu, định thôi tranh cãi thì Cừu Lệ nói tiếp: "Vậy còn Bộ Đàn Yên thì sao?"

"Cái gì?"

Cừu Lệ hất cằm nhìn Ôn Luân, bình tĩnh nói: "Bộ Đàn Yên là vũ công được giới của các cậu công nhận là giỏi nhất, đúng không? Tôi xem hết video múa của bà ấy rồi, điệu múa của bà ấy không chuẩn mực như cậu nói. Bà ấy múa rất ngẫu hứng, giống như Tiểu Vũ trước đây vậy."

Loading...