Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-10-16 02:37:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của Nhiếp Cửu La sống động, chỉ nghĩ thôi Diêm Thác cũng thấy rợn tóc gáy, nghĩ thêm, Lâm Linh là nhân chứng trực tiếp, chẳng trách cô sợ đến mức gọi điện cho nửa đêm.

Anh một lúc : “Cho cô xem một thứ.”

Vừa , lấy điện thoại, đăng nhập email - chính là file excel mà cất giữ trong một đường dẫn bí mật máy tính. Máy tính quá lớn, mang theo bất tiện, nên cũng lưu một bản trong email.

Mở , giải thích cho Nhiếp Cửu La: “Bảng là lấy từ máy tính của dì Lâm, cá nhân nghĩ, thể là danh sách các ‘địa kiêu’ tính đến thời điểm hiện tại.”

Danh sách địa kiêu?

Nhiếp Cửu La hết sức ngạc nhiên: “Danh sách địa kiêu cũng lấy ? Thường ngày trông lặng lẽ , ít việc nhỉ.”

Diêm Thác tự trào.

Người xưa : “Vừa cúi đầu kéo xe, ngẩng đầu đường”. Mấy năm qua, thực sự thấy đường, đành liều kéo xe: từng chút một, khai thác khắp nơi, như đang ghép từng mảnh vụn thành một tấm bản đồ khổng lồ.

Không tuyệt vọng, nản lòng, nghi ngờ. nghĩ , nếu dừng thì chẳng còn gì cả. Cứ tiếp tục, ít mắt vẫn còn một tia hy vọng. Người trời thưởng kẻ siêng năng, cố gắng , trời chắc chắn phụ .

File , đây mở nhưng chẳng hiểu gì, , cuối cùng bí mật cũng trồi lên.

Anh phóng to trang, cho Nhiếp Cửu La xem 017 - Chu Trường Nghĩa.

“Người mới nhất, ở An Huy, thợ xây, sống chung với một phụ nữ tên Mã Mai công trường. Mã Mai với chồng cũ Chu Đại Xung một đứa con 9 tuổi, tên Chu Hiếu.”

Rồi chuyển sang 014.

“Người tên Thẩm Lệ Châu, 50 tuổi, nhân viên phục vụ ở một tiệm lẩu ở Trùng Khánh. Nhận một đứa em gái nuôi tên Vu Thái Diễm, hai thuê chung nhà, Vu Thái Diễm một cô con gái 6 tuổi.”

Nhiếp Cửu La riêng từng tờ thì thấy gì ghê gớm, nhưng ghép hai tờ , những điểm chung hiện , khiến cô thốt lên một tiếng “À”.

Diêm Thác : “Cô nhận . Những phân bố khắp cả nước, ngành nghề khác , còn nghĩ là để bỏ trứng một giỏ, phân tán rủi ro. khi chuyện với cô, chợt nhận suy ngược .”

Anh cho Lâm Linh theo dõi bảng , đặc biệt chú ý đến các mối quan hệ cận của những , giờ mới nhận , những bỏ quên, ẩn nhất trong danh sách mới là quan trọng nhất.

Chồng cũ của Mã Mai, Chu Đại Xung, bây giờ ở ?

Vu Thái Diễm con gái, chắc chắn chồng, chồng giờ ở ?

Áp dụng theo mô thức câu chuyện “cô dâu nhỏ”, ẩn đó, liệu chính là “ cả” ?

Chu Hiếu, con gái Vu Thái Diễm, chính là thế hệ thứ hai quan hệ huyết thống gần với “ cả”.

Những địa kiêu , lặng lẽ mà âm thầm, trở thành những xung quanh họ, thậm chí là bạn bè thiết. Điều cũng hợp lý, “bổ dược” của bản , tất nhiên chăm sóc gần bên, khóa chặt trong tầm mắt thì mới yên tâm.

Nhiếp Cửu La im lặng một lúc: “Những khác cũng , xung quanh họ đều trẻ con ?”

Diêm Thác lắc đầu: “Lâm Linh chỉ thể theo dõi đến mức đó thôi, nên một mối quan hệ cận tra cứu , để trống cũng là hợp lý. Không tất cả đều là trẻ con , cô xem .”

Anh mở 006, Ngô Hưng Bang, ba mươi tuổi, ở Hà Nam, là tài xế taxi.

“Anh một cô bạn gái tên Hứa An Nhi, ban đầu tiếp khách, ‘lên bờ’ nhân viên phục vụ ở một nhà hàng. Lâm Linh kể , cô từng tình cờ chứng kiến dì Linh chỉ thị Hùng Hắc g.i.ế.c , tất nhiên tận mắt thấy, chỉ thôi.”

“Người hại khi đó cầu xin to, rằng bản một cô con gái tên An An, mới học lớp chín, nếu c.h.ế.t thì con gái sẽ cô đơn, thành trẻ mồ côi.”

Hứa An Nhi, An An, trong tên đều chữ “An”.

Trong lòng Nhiếp Cửu La khẽ động: “Cô Hứa An Nhi chính là…”

Diêm Thác gật đầu: “Tuổi tác khớp với dự đoán. suy đoán, khi đó gặp chuyện, Hứa An Nhi trở thành vô gia cư, lớp chín thể tiếp tục học, đó… tiếp khách, cho tới khi Ngô Hưng Bang xuất hiện, cô mới ‘lên bờ’.”

Nhiếp Cửu La cảm thấy một cơn xót xa trong lòng, phụ nữ dễ đồng cảm: “Có lẽ Hứa An Nhi còn coi Ngô Hưng Bang như ân nhân cứu .”

Diêm Thác : “Cô thấy buồn ? Hai bây giờ là tình nhân, thể sinh con. Nếu đoán nhầm, Ngô Hưng Bang, giống như dì Linh, bắt đầu nghĩ đến việc thúc đẻ.”

Nhiếp Cửu La im một lúc lâu gì. Cơ thể từ từ dựa xuống, cảm thấy so với thế giới lạnh lùng khắc nghiệt ngoài , gối, chăn, và nệm êm bỗng thiện hơn nhiều.

Quá bi thảm.

Diêm Thác kể những gì xảy mấy ngày qua, vốn là để xem tình hình đến mức nào, bản còn thể an , ngờ hé lộ một câu chuyện kinh khủng như .

Không chuyện kể, mà là chuyện thật.

Diêm Thác ngẩng mắt cô: “Mệt ?”

Đã gần một giờ sáng, thì , nhưng cô là thương. Người thường thức khuya tổn hao ba phần sức khỏe, huống hồ là cô.

“Hay nghỉ một chút?”

Nhiếp Cửu La lắc đầu: “Những liên quan, như Hứa An Nhi đó, định xử lý thế nào?”

Diêm Thác đáp: “Cứ nghĩ cách , cứu một là một , lẽ họ chịu khổ .”

Nhiếp Cửu La: “Có một chuyện, hỏi từ lâu. Mẹ liệt hôn mê, cha mất, đều liên quan đến Lâm Hỉ Nhu ?”

Diêm Thác gật gù, ngập ngừng thêm: “Còn một cô em gái nữa, hơn hai tuổi thì dì Lâm bế , từ đó mất tích.”

Nhiếp Cửu La: “ một câu ích kỷ nhé… G.i.ế.c Lâm Hỉ Nhu, chẳng cũng coi như trả thù cho gia đình ? Những khác thật sự thảm, nhưng từng gặp họ, chỉ cứu, kể cũng khả năng. Anh thấy can thiệp quá nhiều ? Những lâm nạn cầu trời phật , trời phật chăm hết ? Trời còn lo nổi, lo gì?”

Diêm Thác : “Cô , đàn ông đúng là một vị Cha Thánh ?”

Nhiếp Cửu La: “Cũng hẳn. Nếu là Hứa An Nhi, một lạ cứu như , còn quỳ lạy nữa cơ.”

Diêm Thác thẳng mắt cô: “Cô Nhiếp, lẽ định nghĩa về ‘trả thù’ của chúng khác . Cô nghĩ chỉ thỏa mãn với việc g.i.ế.c Lâm Hỉ Nhu ?”

“Bố c.h.ế.t, c.h.ế.t thể sống . Mẹ liệt , còn cứu , thể ngày nào đó trung tâm nuôi dưỡng sẽ gọi điện cho thông báo lo hậu sự. Em gái mất tích hơn hai mươi năm, bỏ cuộc tìm kiếm, nhưng cũng chuẩn tinh thần rằng thể em c.h.ế.t. Vậy tất cả những chuyện , chỉ g.i.ế.c Lâm Hỉ Nhu là xong ?”

Nhiếp Cửu La bình thản: “Vậy theo , ‘xong’ là gì?”

Diêm Thác vốn nghiêng về phía , giờ từ từ tựa lưng ghế: “Sau khi cô đến nhà chúng , dựa bố , từ từ cắm rễ, tích lũy gia sản, kinh doanh hơn hai mươi năm, mới đạt quy mô hôm nay. Mọi thứ cô tạo , nhổ từng cái đinh, phá từng bức tường. Cô leo lên từ đất thế nào, thì bò xuống như .”

Vậy nên, mỗi cứu một Hứa An Nhi, đều như tát thẳng mặt Lâm Hỉ Nhu.

Cứu , là lương tâm của một con , cũng là con đường trả thù mà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-khoi-thanh-nhuong/chuong-70.html.]

Sau một lúc lâu, Nhiếp Cửu La mới lên tiếng: “Không nhạo , nhưng một , gần như nổi. Lâm Linh còn khó cứu cơ mà.”

Diêm Thác thể phản bác, ha hả, cuối cùng thở dài: “ .”

quý mạng sống, sống lâu hơn một chút, thì nhiều việc hơn, dù mạo hiểm cũng cân nhắc, mỗi một mạo hiểm điều xứng đáng.

Nhiếp Cửu La : “Không , thực thể giúp .”

Diêm Thác thoáng đoán : “Cô là, của Tưởng Bách Xuyên?”

“Anh thấy ? Dù và họ mâu thuẫn đó, nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Họ thể dựa thông tin của , cũng thể dùng nhân lực của họ. Những của Bản Nha gần như tiếp xúc, chắc cũng hảo, nhưng tìm bạn bè? Lợi dụng , cũng thể cùng thắng. Hơn nữa, nghĩ cần tiếp xúc, ít nhất để họ quỷ thủ ( việc cho quỷ).”

là cần thiết, thậm chí cực kỳ cần thiết, nếu , chẳng chừng ngày nào đó, đối phương tìm đến .

Nhiếp Cửu La quan sát sắc mặt : “Nếu thấy hứng thú, thể trung gian, giúp hai bên kết nối.”

Trong đầu Diêm Thác suy nghĩ bay nhanh như chớp.

Người lớn , bỏ qua tình cảm thiện cảm, chỉ xét về công việc.

Anh cần giúp, càng nhanh càng , quân Quấn Đầu là thích hợp nhất. Họ hiểu nguồn gốc địa kiêu, so với thường năng lực hơn, và cũng dám mạo hiểm hơn.

Anh gật đầu: “Được.”

Rồi hỏi cô: “Còn cô thì ?”

Nhiếp Cửu La ngẩn : “ ?”

“Cô định gì tiếp theo?”

Cô chỉ ậm ừ đáp : “Chữa vết thương thôi, khi nào lành , còn nhiều việc . Công việc nhiều lắm, nếu cần giúp, hoặc cần mượn dao, cứ tìm .”

Diêm Thác ngừng một lúc, : “Được thôi.”

Câu trả lời trong dự đoán của . Ngay từ đầu, cô xuất hiện với tư cách ngoài, trong suốt thời gian qua một nhấn mạnh là “ bình thường”, “chuyện liên quan đến cô”.

địa kiêu tổn thương, nhưng hai gây hại cô, một cô trừ khử, một như “chim trong bẫy”, thì ân oán coi như xong.

đây vì thương tích, nhưng lúc hạnh phúc nhất là khi thấy những cuốn sách chuyên môn về điêu khắc mà mang theo.

Người xưa khi gặp nguy hiểm thường : “Đem cả mạng đổi lấy thành công”, cô thực sự mạng và tính mạng, động cơ quá mạnh, sẽ bao giờ đặt nguy hiểm một cách mù quáng.

Đêm nay thật quý giá, cảm giác đồng hành , tuy ngắn ngủi nhưng đáng trân trọng.

Diêm Thác khẽ hắng giọng: “Vậy lúc nãy, chúng đang đến ?”

Những sự kiện tiếp theo cơ bản lý giải, nên việc tiếp tục sắp xếp trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Trước hết là về “bổ dược”. Trong miệng Lâm Hỉ Nhu và đồng bọn thường nhắc đến “túi máu”, dường như chính là bổ dược.

“Sinh từ túi máu, nuôi dưỡng túi máu” - túi múa rõ ràng quan trọng.

Răng Chó ăn phụ nữ ở xã Hưng Bá Tử chỉ trích là ăn tạp, bẩn máu, thậm chí xem xét hình phạt cực đoan - “bẩn máu” dường như ám chỉ “ loạn huyết mạch”.

Lý Nguyệt Anh sức khỏe kém, theo như Trần Phúc là “chọn đúng túi múa”, vẻ chất lượng túi m.á.u thể ảnh hưởng đến thể chất của địa kiêu. Tình trạng của Lý Nguyệt Anh khá tệ, vì khi c.h.ế.t, Răng Chó còn la hét: “Kẻ tiếp theo là mày đó, chúng đều là vật hy sinh.”

Thứ hai là nghi thức tử hình.

Hỗn hợp chất nhầy cùng lửa thiên sinh thể g.i.ế.c địa kiêu, là phát hiện mới, ngay cả Nhiếp Cửu La cũng từng .

Cô suy đoán, chất nhầy bao gồm gai ngắn lưỡi, bình thường xuất hiện. Địa kiêu “lộ lưỡi” khi tức giận cực độ hoặc g.i.ế.c , lúc đó mới xuất hiện phản ứng sinh lý , giúp chúng khống chế đối phương.

Chất nhầy hầu hết độc tính và ăn mòn. Vì địa kiêu “nhân hóa”, còn răng nanh để c.ắ.n xé,  nhưng Răng Chó chỉ trong một hoặc hai đêm thể ăn sạch phụ nữ ở xã Hưng Bá Tử, để xác máu, thể nhờ lưỡi gai và chất nhầy.

Thứ ba là “Hắc Bạch Kiều” mà Phùng Mật nhắc đến hai .

Nhiếp Cửu La nơi nhưng từng đến, chỉ thể giải thích khái quát cho Diêm Thác.

Theo cô, Hắc Bạch Kiều là một khu vực trong cửa Kim Nhân, mặt đất, quân Quấn Đầu truyền thống “ Hắc Bạch Kiều”. Khi Tưởng Bách Xuyên thanh nhưỡng, cũng chỉ đến rìa Hắc Bạch Kiều.

Phùng Mật nhắc đến Hắc Bạch Kiều với vẻ như nhớ quê, nên Diêm Thác cũng quan tâm, bản năng cảm thấy nơi chính là tổ của địa kiêu.

Anh hỏi thêm: “Không Hắc Bạch Kiều, ở đó cột mốc ? Dưới đất tối đen, lỡ nhầm vài bước thì ?”

Nhiếp Cửu La: “Không .”

“Nghe chú Tưởng , rìa Hắc Bạch Kiều tượng binh mã, chủ yếu là tượng , ngựa, đất ngựa cũng chạy . Chú xem tượng binh mã ở Lâm Động, Thiểm Tây, Hắc Bạch Kiều thua kém gì.”

Không chỉ là tượng , mà còn nhiều tác phẩm điêu khắc.

Thời rừng già Nam Ba, ngay cả tượng vàng khổng lồ cũng đúc thành cổng Kim Nhân, chứng tỏ nhiều thợ thủ công. Thời Tần, nghề tượng phát triển, thợ ở chỗ đó đắp đất và nung tượng cũng lạ.

Tưởng Bách Xuyên với cô, tượng ở đó sống động, điêu khắc đặc sắc, kỹ thuật thủ công xưa thua gì hiện đại.

Nghe , Nhiếp Cửu La cũng háo hức một xem.

thường thì, cô nghĩ về , Bùi Kha.

Mẹ cô địa kiêu xé nát, kéo Hắc Bạch Kiều, đường đổ bao nhiêu tượng, m.á.u nhuộm bao nhiêu bùn.

Không hiểu từ đến nay Hắc Bạch Kiều”, nếu , sẽ ?

Nhiếp Cửu La đang mơ màng, Diêm Thác nhắc tới gì đó, hình như là “Tưởng Bách Xuyên”.

: “Anh gì?”

cứu Tưởng Bách Xuyên, nhưng gặp ông , ông nhờ truyền mấy lời ngoài.”

Chú Tưởng nhắn lời?

Nhiếp Cửu La giật : “Nói gì?”

“Ông thẩm vấn vài , ông cũng , nhóm họ chịu khổ vì Châu Chấu. Sắp tới, Lâm Hỉ Nhu nhiều khả năng liên lạc với các cô, dùng họ con tin để đổi. Ông dặn , tuyệt đối đừng trao đổi.”

Loading...