Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-10-16 02:36:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diêm Thác bắt đầu kể từ khi nhận tin nhắn tự hủy của Nhiếp Cửu La.

Nhiếp Cửu La cũng kiểu hỏi linh tinh, nhưng khi liên quan đến bản , cô khó tránh khỏi tìm hiểu nhiều hơn.

Câu hỏi đầu tiên của cô là: “Anh nhét trong vali ? Là vali nhét Trần Phúc ?”

Sau khi Diêm Thác xác nhận, trong lòng cô chút vui: chẳng ngờ dùng chung một cái vali với Trần Phúc.

cũng tiện gì, cũng thể yêu cầu Diêm Thác mỗi đổi vali riêng .

Tiếp tục , khi là Lữ Hiện cứu chữa cô, câu hỏi thứ hai xuất hiện: “Lữ Hiện bao nhiêu tuổi?”

Diêm Thác: “Chừng 27, 28 thôi.”

“Chỉ 27, 28 mà bác sĩ ?”

Diêm Thác đáp: “Cô đến 27, 28, cũng là một ‘nghệ sĩ’ ?”

Nhiếp Cửu La: “Không nhé.”

Kinh nghiệm và trình độ của bác sĩ quan trọng, thuộc loại càng già càng uy tín. Người thường về thiên tài hội họa, thiên tài điêu khắc, nhưng về thiên tài bác sĩ ?

Diêm Thác : “Lữ Hiện thì khác, nếu ở bệnh viện lớn, tuổi đủ trình để bác sĩ chính, nhưng vì là ‘bác sĩ riêng’, từng thao tác nhiều . Hơn nữa, cứu cô sống .”

Nhiếp Cửu La c.ắ.n nhẹ môi: “Không … nữ y tá gì ?”

ngốc, khi tỉnh , giường nhà Lưu Trường Hỷ, mặc bộ đồ ngủ mới, đơn giản: bộ đồ đây, kể cả đồ lót, đều còn.

Diêm Thác khẽ ho một cái, lòng bàn tay ấm, xoay tay và điều chỉnh tư thế: “Có đầy đủ.”

Nói xong, cầm cốc uống nước, biểu hiện bản đang bận, tạm thời trả lời tiếp.

Nhiếp Cửu La hỏi thêm nữa, nghịch đống màng nhựa trong tay phát tiếng “chít chít”, cuối cùng : “Anh tiếp tục .”

May quá, một cốc nước gần như sắp hết .

Diêm Thác đặt cốc xuống, tiếp tục kể các sự việc đó.

Phần Lâm Linh, ban đầu định bỏ qua, nhưng nghĩ , Nhiếp Cửu La là ngoài, từ góc độ quan sát, thể đưa góc mới, nên chọn lọc kể cô những chi tiết quan trọng.

Nhiếp Cửu La thực sự quan tâm, hỏi: “Có giấy bút , ghi .”

Mua nhiều sách, hiệu sách tặng kèm sổ, bút cũng . Diêm Thác đưa hết cho cô. Nhiếp Cửu La chọn một cuốn sách điêu khắc dày mặt đỡ, mở sổ , cúi đầu chữ “Lâm Linh”.

Diêm Thác trầm ngâm cô, với đây là trải nghiệm mới mẻ, đầu cảm giác “bàn bạc cùng ”. Trước đây với Lâm Linh cũng , nhưng cô vẫn dựa quá nhiều, đa phần cuộc chuyện đều do dẫn dắt.

Tóc Nhiếp Cửu La khá dài, cúi xuống , mềm mại phủ xuống góc bàn, mượt và êm.

Cô suy nghĩ một lát: “Lâm Linh là do Lâm Hỷ Nhu nhận nuôi ? Nhận từ ?”

Diêm Thác lắc đầu: “Không , cũng tìm hiểu. Khi Lâm Linh nhận nuôi khá bí mật, chỉ nhớ quê cũ là một vùng nông thôn nghèo.”

Một địa kiêu, nhận nuôi một cô bé nghèo ở nông thôn nhỉ?

Nhiếp Cửu La: “Cô bé Lâm Linh , gì khác ?”

“Hiện tại thì , thật sự chỉ là một bình thường.”

“Cô từng trốn thoát một ?”

, lúc đó cô phát hiện nhiều điều kỳ lạ từ dì Lâm, sợ, nên trốn thoát một . Chưa đầy hai ngày bắt , dì Lâm còn nổi một trận lôi đình.”

Nhiếp Cửu La : “Anh cũng gọi cô là ‘dì Lâm’ ?”

Trong mắt cô, việc Diêm Thác gọi như mặt Lâm Hỷ Nhu thể hiểu , vì cần che giấu, nhưng lưng thì cần thiết: hành động của Diêm Thác rõ ràng đều hướng tới cô , thậm chí còn tìm hiểu “ g.i.ế.c địa kiêu”.

Diêm Thác : “Gọi thôi, cũng đừng dùng hai cách gọi , sợ lỡ vô tình hớ mặt cô , hoặc mơ mà lỡ nhiều, thì đây.”

, Nhiếp Cửu La ghi chữ “ đầu trốn thoát” bên cạnh tên Lâm Linh, hỏi: “Rồi nữa, cô trốn nữa ?”

“Không trốn nữa, một là dám, hai là kể từ đó, hành động của cô hạn chế, ngoài luôn theo dõi, lúc thì sát bên, lúc thì…”

Diêm Thác suy nghĩ cách cho phù hợp: “Lúc đó, cô thấy , nhưng trong lòng đang âm thầm quan sát.”

Nhiếp Cửu La bật : “Anh cảm thấy, Lâm Hỷ Nhu với hơn, với Lâm Linh hơn?”

Diêm Thác thành thật: “Là .”

Nhiếp Cửu La: “ ‘cần’ cô .”

Không ‘cần’ cô ?

Không cần Lâm Linh?

Diêm Thác nghĩ một lúc vẫn hiểu: xét bề ngoài mà , Lâm Hỷ Nhu đối với thực sự , bấy lâu nay, Lâm Linh tát, mắng, thì .

Nhiếp Cửu La : “ là ‘cần’. Sau khi Lâm Linh trốn, đầy hai ngày tìm , còn giam giữ mất hai tuần mới cứu .”

“Tiếp theo, Lâm Linh sống trong một mức độ giám sát nhất định, còn thì tương đối tự do, vẫn thể khắp nơi. Cảm giác của khác là, mất thì , nhưng mất Lâm Linh thì nghiêm trọng.”

Diêm Thác suy nghĩ kỹ lời cô, lẩm bẩm: “Trước đây bao giờ nghĩ theo hướng .”

Trước chỉ cảm thấy, Lâm Hỷ Nhu nhận nuôi Lâm Linh chắc lý do, việc ‘cần’ từng nghĩ đến.

Nhiếp Cửu La: “Nguyên do là trong quan niệm của , ‘cần’ đồng nghĩa với quan tâm, một cần , tự nhiên sẽ quan tâm họ. Lâm Hỷ Nhu đối với Lâm Linh bằng đối với , nên bỏ qua.”

, kéo mũi tên từ tên “Lâm Linh” đến “Lâm Hỷ Nhy”, mũi tên ngược , ghi chú “ép hôn”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-khoi-thanh-nhuong/chuong-69.html.]

hiểu: “Lâm Linh ‘cần’, còn vội gả ?”

Diêm Thác sửa cô: “Ở khái niệm ‘gả ’? Cơ bản, gả vẫn thể thường xuyên gặp, với gia thế bên , hầu như là mời con rể tới chơi.”

Nhiếp Cửu La Diêm Thác: “Nghĩa là, Lâm Linh vẫn ở bên cô , chỉ là cho kết hôn thôi? Kết hôn… thêm một đàn ông, gì khác ?”

Diêm Thác trả lời qua loa: “Kết hôn, lập gia đình, sinh con thôi.”

Vừa xong, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khác thường.

Kết hôn sinh con? Lâm Hỷ Nhu vội Lâm Linh sinh con?

Nhiếp Cửu La cũng ngẩn , nhưng vì Lâm Linh, mà đột nhiên nhớ tới thực tế ở xã Hưng Bá Tử, tài xế Lão Tiền kể cho cô câu chuyện… về cô dâu nhỏ.

Cô dâu nhỏ đó hầu như cháy thành một mẩu than thở yếu ớt, thều thào , để hậu duệ cho nhà thì cam lòng, đàn ông của tiếp tục lấy vợ sinh con…

Lão Tiền lảm nhảm: “Cô Nhiếp, việc về logic , nhất thiết để hậu duệ cho nhà ? Điều đó cũng quá tàn nhẫn . Còn nữa, yêu quái bồi bổ nguyên khí, chọn tùy ai cũng , cần hại chính nhà ?”

Một luồng lạnh lẽo khó tả trào lên trong lòng, Nhiếp Cửu La cảm giác sắp hiểu điều gì đó, nhưng trong phút chốc vẫn lý giải hết.

Diêm Thác đưa tay lắc lắc mắt cô: “Sao ?”

Nhiếp Cửu La lấy tinh thần: “ kể cho … về câu chuyện một cô dâu nghèo gần xã Hưng Bả Tử ?”

Diêm Thác nghĩ nhầm: “Là chuyện Răng Chó hại ?”

Không , cô nhấp hai ngụm nước, định thần : “Câu chuyện còn sớm hơn nhiều, lẽ về Cách mạng, , là cuối nhà Thanh .”

Nghe xong câu chuyện về cô dâu nghèo, đêm khuya, may sưởi ấm, quá lạnh. Nước trong máy tạo ẩm gần cạn, nước từ vòi phun lan tỏa khắp phòng.

Diêm Thác im một lúc, đưa tay lấy giấy bút của Nhiếp Cửu La: “Ý cô là… cô nghi cô dâu nghèo chính là địa kiêu ?”

Nhiếp Cửu La dám kết luận: “Chỉ là nghi ngờ thôi…”

Diêm Thác ngắt lời cô: “Không , cứ giả định thoải mái, thử tìm chứng cứ. Ở đây một mốc thời gian: hết, cả mất tích ở đầm lầy lớn, em tìm thấy, nhưng mang về cô dâu nghèo, cô dâu còn mặc quần của cả, mà quần đó ngâm nước rửa máu, đúng ?”

Nhiếp Cửu La gật, nghiêng Diêm Thác sổ. Anh thấy cô thao tác khó khăn, nghiêng , đẩy ghế đến gần đầu giường cho cô.

“Chắc chắn cả … g.i.ế.c, mà đa phần là c.h.ế.t tay cô dâu nghèo. Rồi cô cưới em. Qua một hai năm, bụng vẫn động đậy, điều thể hiểu, địa kiêu và là hai loài khác , khó mà sinh hậu duệ. Sau đó, cô dâu nghèo gặp thiên tai, lửa thiêu, ăn để bồi bổ nguyên khí. Trong làng nhiều như , cô động đến, chỉ nhắm đến em, hẳn lý do…”

Anh , đ.á.n.h một mũi tên dài ngược trở phía cả: “Liệu vì cô ăn cả , tạo nền tảng gì đó, mà em và cả quan hệ huyết thống gần, nên những khác với cô giá trị, chỉ em mới là t.h.u.ố.c bổ nhất?”

“Thuốc bổ?”

Trong nhận thức của Nhiếp Cửu La, t.h.u.ố.c bổ là các loại nhân sâm, đông trùng hạ thảo, hà thủ ô… Lần đầu , con thể “thuốc bổ”.

thấy buồn nôn: “Vậy, đợi đến…”

Diêm Thác đoán gì: “Vì nếu em hậu duệ, thì ‘thuốc bổ’ cũng chỉ dừng em thôi, nên cô … nhẫn nhịn, nhịn cả mấy năm, đến khi em hậu duệ mới tay, thế nên…”

Anh ngừng một lát, cảm thấy từ ngữ dùng ở đây hợp, nhưng tạm thời nghĩ cách khác: “Thì… thể gọi là… phát triển bền vững .”

Tiếng “ting” dài vang lên, là máy tạo ẩm hết nước, Diêm Thác dậy tắt máy, mang bình nước đổ thêm.

Nhiếp Cửu La cầm sổ, sơ đồ thời gian mà Diêm Thác vẽ, càng càng thấy rùng , lật ngược trở trang cô tóm tắt về Lâm Linh, so sánh đối chiếu.

Máy tạo ẩm khởi động , nước đầy, làn sương trắng bốc lên dày đặc.

Diêm Thác ghế: “Thế nào?”

Nhiếp Cửu La trầm ngâm: “Trong hình như một mẫu thể áp dụng .”

Cô chỉ dòng chữ xuống của Viêm Thác: [Anh cả —> Cậu em —> Hậu duệ của em].

“Còn Lâm Hỉ Nhu, đầu xuất hiện là khi nào?”

Diêm Thác hồi tưởng: “ nhật ký để , đầu nhắc đến cô rõ ràng là khi sinh, cuối năm 1993, lúc đó cô tên Lý Song Tú, là bảo mẫu do bố thuê, bố còn lập cho cô một danh tính giả, là em gái Lý Nhị Cẩu.”

Anh giải thích thêm: “Bố hồi đó mở hầm mỏ, Lý Nhị Cẩu là nhân viên của ông, trộm tiền mỏ bỏ trốn, tìm thấy. Nên là em gái Lý Nhị Cẩu, vì chắc chắn chẳng ai kiểm chứng .”

xem nhật ký nhiều , chú ý một mốc thời gian: 16/09/1992.”

Anh im lặng một lúc.

Nhiếp Cửu La gì, trực giác mách rằng càng ngược thời gian, ngày tháng càng cụ thể, thì sự việc càng nặng nề.

Diêm Thác tiếp: “Hôm đó, mang cơm đến mỏ cho bố , trưa, bỗng tất cả công nhân nghỉ việc chạy mỏ ma. Khi , Lý Nhị Cẩu trộm tiền bỏ trốn, bố nghi cái ‘ma’ mỏ chỉ là Lý Nhị Cẩu. Bố tay chân gan , oai nhóm công nhân đòi ghỉ việc, nên liều một xuống mỏ bắt ‘ma’.”

Nhiếp Cửu La căng thẳng: “Rồi nữa?”

rằng bố Diêm Thác, Viêm Hoàn Sơn, mắc ung thư mất, cảnh vẫn khỏi rùng .

Diêm Thác mỉm : “Chẳng gì nữa, đó ông lên, với mỏ chẳng gì cả. kể từ hôm đó, nhật ký thường nhắc đến những đổi nhỏ của bố . chỉ nhật kí một , khó nhận , nối mới thấy. Nên luôn nghĩ, đầu Lâm Hỉ Nhu xuất hiện, thể truy về từ bố xuống mỏ đó.”

Anh nhận lạc đề: “Cô đến ‘mẫu’, mẫu gì?”

Nhiếp Cửu La nhận : “ đang nghĩ, Lâm Linh thể xếp vai nào trong mẫu . Theo độ tuổi của cô , cô chỉ thể là em, hoặc hậu duệ của em.”

Anh : “ giả định cô em, chắc chắn còn một con cả, quan hệ huyết thống cực gần với cô , thể là cha - con hoặc - chị em. Vì , dì Lâm. tuyệt đối vô cớ mà nhận nuôi Lâm Linh, cô tìm tới Lâm Linh dựa mối quan hệ huyết thống của con cả, Lâm Linh chính là ‘thuốc bổ’ của cô .”

vì Lâm Linh lúc đó còn nhỏ, dì Lâm vội sử dụng, nên nuôi ở bên cạnh.”

Nghe xong, Diêm Thác chợt hiểu hết: “Nuôi ở bên cạnh, chăm sóc cẩn thận, nhưng tuyệt đối để mất - nên đầu Lâm Linh bỏ trốn, dì Lâm mới nổi giận dữ dội, đó hạn chế tự do của cô . Mọi thứ đều là để tránh đ.á.n.h mất ‘thuốc bổ’. Còn việc thúc giục cưới…”

Nhiếp Cửu La chen : “Thúc giục cưới chính là để đảm bảo dòng dõi ‘thuốc bổ’. Cô dâu thiêu rụi, mà vẫn dám động tới em, chính là sợ khi sử dụng một thì hết cơ hội - thấy đó, Lâm Linh đột nhiên bỏ trốn, chỉ thể , trực giác của phụ nữ nhạy, cô cảm thấy .”

“Còn đó, chuyện nửa đêm phòng gì đó, mà tưởng là đàn ông, đoán nhiều khả năng là dì Lâm. Cô quấy rối, chỉ là tới kiểm tra ‘thuốc bổ’ của , xem phát triển , trưởng thành .”

Loading...