Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:41:23
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu liên Hàn Quán cầm , trong tay Trần Phúc chỉ còn một khẩu s.ú.n.g ngắn. Hắn đẩy đạn lên nòng, trong lòng dâng lên mấy phần may mắn: may mà băng đạn của Hàn Quán xả hết, nếu khẩu tiểu liên rơi tay đối phương ngược nhắm , thì đúng là đủ cho uống một bát canh Mạnh Bà.
Đến gần cửa, Trần Phúc gọi một tiếng: “Hàn Quán?”
Vẫn chẳng động tĩnh.
Trần Phúc c.ắ.n răng, hít sâu một , liều mạng lao thẳng cửa, s.ú.n.g giương ngang ngực, chuẩn nổ súng.
Cảnh tượng trong phòng khiến lạnh sống lưng, kinh hãi thấy quỷ dị.
Trong phòng hỗn loạn, vẫn là bố cục thường thấy của nhà máy bơm bỏ hoang: chiếc máy bơm mục nát, đường ống phủ đầy bụi, đất rơi vãi nhiều mảnh gạch vụn - dấu vết tường đạn xuyên phá để .
Khoảng đất trống thấm đẫm một vũng máu.
Ở góc tường một cái giếng. Thông thường, giếng trong nhà bơm bỏ hoang hoặc là cửa khóa, hoặc là miệng giếng chèn kín để đề phòng trẻ con nghịch ngợm rơi xuống, hoặc gia cầm lạc . Bên cạnh vứt lộn xộn mấy tấm ván gỗ, hiển nhiên mới đây chúng còn đậy miệng giếng.
Còn bây giờ, ván hất sang một bên, nửa Hàn Quán rơi xuống giếng, chỉ còn phần vai trở lên còn lộ ngoài. Đầu gục thấp, hai tay bám ngoài, trông hệt như cảnh Sadako trong phim kinh dị ‘Vòng tròn oan nghiệt’ đang từ giếng bò .
Ngoài , Trần Phúc thấy bóng dáng thứ hai.
Hắn nghiến răng c.h.ử.i thầm: “Mẹ kiếp!” Nhà máy bơm chẳng chỗ nào giấu , cao chỉ một cửa sổ bé, rõ ràng từng ai trèo , chắc chắn con nhỏ đang nấp giếng.
Hắn bước dè dặt, từng bước một tiến gần, cuối cùng vẫn gọi:
“Chú em? Này! Ê một tiếng !”
Với phận “địa kiêu”, đầy tự tin: dù vết thương nặng thế nào cũng đến mức c.h.ế.t ngay, kêu một tiếng vẫn kêu .
Quả nhiên, thể Hàn Quán khẽ run, từ cổ họng phát một tiếng khàn khàn, mơ hồ quái dị.
Quả là lấy mạng ! Trần Phúc bước thêm nửa bước, theo bản năng ngả hẳn , nghiêng mắt liếc xuống giếng: tối đen, miệng giếng vốn nhỏ, ở trong nhà, ánh sáng lờ mờ, căn bản chẳng thấy rõ.
Muốn b.ắ.n xuống hai phát, nhưng lo trúng Hàn Quán.
Trong lòng đếm thầm: “Một… hai… ba!” Rồi gầm lớn một tiếng, tay chụp lấy da gáy và cổ áo Hàn Quán, mạnh mẽ lôi ngoài, đồng thời nòng s.ú.n.g chĩa xuống giếng, “đoàng đoàng” liên tiếp.
Sức khỏe địa kiêu vốn phi thường, Trần Phúc là kẻ vạm vỡ, kéo trăm cân thành vấn đề, thế mà cảm thấy trong tay gì đó khác lạ…
Không kịp nữa . Ngay khoảnh khắc kéo Hàn Quán , một bóng từ Hàn Quán bật lên, còn kịp thấy mặt, chỉ thoáng thấy một lưỡi d.a.o lạnh lẽo bổ thẳng cổ họng .
Biết ngay chuyện chẳng lành, Trần Phúc vội buông Hàn Quán , xoay ngược s.ú.n.g , nhưng kịp bóp cò, cảm thấy lòng bàn tay như gió lạnh quét qua, giây , nửa bàn tay, khẩu s.ú.n.g và cả mấy ngón tay cầm s.ú.n.g đều bay , va thành giếng “keng” một tiếng, rơi thẳng xuống .
Nhiếp Cửu La nặng nề ngã xuống đất, trong lòng cực kỳ hối hận: cô vốn bám cơ thể Hàn Quán để ẩn , lợi dụng , nào ngờ Trần Phúc buông tay, cô cũng theo đó mà rơi xuống, mũi d.a.o vì thế khó tránh lệch hướng - cơ hội vàng, thể trong vài giây hạ gục Trần Phúc, cứ thế tuột mất.
Cô kinh nghiệm: một khi thể ám sát thành công, thể một kích đoạt mạng, thì trận đối đầu tiếp theo sẽ vô cùng khốc liệt. Trần Phúc vốn là một con ch.ó dữ, giờ sẽ biến thành con ch.ó điên cuồng loạn.
Mi mắt Trần Phúc giật liên hồi, khó tin mà về phía miệng giếng: s.ú.n.g và nửa bàn tay rơi xuống, chỉ còn hai ngón vương bên bờ.
Mình… mất bàn tay ?
Cơn đau kéo đến chậm nửa nhịp, dùng tay trái ôm lấy nửa bàn tay còn sót , gương mặt méo mó dữ dội, gào thét t.h.ả.m liệt, lấy đầu đập tường “bang bang” liên tiếp, điên cuồng cọ xát. Khi ngẩng đầu lên, trán là một mảnh m.á.u thịt lẫn lộn, vài vệt m.á.u chảy xuống, chia khuôn mặt thành từng mảng, trông càng thêm hung tợn, dữ ác.
Hắn thật sự phát điên .
Nhiếp Cửu La c.ắ.n răng chống dậy, buộc chặt đai áo khoác. Trước nay cô mặc buông lỏng để tạo dáng , nhưng giờ nữa, siết chặt coi như băng bó vết thương.
Không . Chỉ cần , cô thể coi như thương.
Hai chân run rẩy, cơn đau dần mơ hồ, nhưng cô vẫn rõ từng giọt m.á.u nhỏ xuống bên chân. Cô tin rằng chỉ cần thở mà buông xuống, sẽ lập tức ngã gục. Vậy thì tuyệt đối thể, mặt kẻ địch mạnh, buông lơi chính là cái c.h.ế.t.
Cô thể c.h.ế.t. Hạnh phúc mà năm tám tuổi cô xin từ Tưởng Bách Xuyên, cuộc sống vất vả dựng xây bao năm, nay thành quả, thậm chí hi vọng vươn đến đỉnh cao. Lão Thái từng , cô khả năng mở triển lãm lưu động. Cô thể để tất cả chôn vùi tại đây. Ai hủy diệt cô, cô sẽ kéo kẻ đó cùng xuống mồ. Hôm nay, hoặc là cô khỏi đây, hoặc cả hai cùng c.h.ế.t, nhưng chắc chắn thể bước .
Mắt Trần Phúc đỏ ngầu, gào: “ Người em!”
Hắn thấy vết thủng m.á.u me ở cổ họng Hàn Quán, nhưng lo lắng lắm: đúng là vết thương nặng, nhưng dưỡng một hai tháng cũng hồi phục thôi.
Ngước mắt Nhiếp Cửu La, hỏi: “Mày là ai?”
Nhiếp Cửu La im lặng, giờ từng thở đều quý giá, cô lãng phí sức mà chuyện.
Bất chợt Trần Phúc như nghĩ điều gì:
“M* kiếp, mày là… của quân Quấn Đầu?”
Bây giờ gì còn “quân Quấn Đầu”, chỉ còn trong truyền thuyết xa xưa. Nhiếp Cửu La đặt lòng bàn tay lên chuôi dao, đầu óc ong ong, lẽ do mất m.á.u quá nhiều, tầm mắt liên tục tối sầm. Đã đến lúc đối mặt trực diện . Trần Phúc cao hơn cô, khó mà c.h.é.m đỉnh đầu , chỉ thể nhắm cột sống, tìm cách vòng lưng …
Thấy Nhiếp Cửu La mãi trả lời, Trần Phúc mất kiên nhẫn, gầm to một tiếng, thò tay định chộp lấy cây xà beng dựng bên tường. quên mất bàn tay phế, với liền hụt. Nhiếp Cửu La chớp lấy cơ hội, lao thẳng tới hông bụng , một tay ôm chặt eo điểm tựa, tay vung d.a.o găm lên.
Trần Phúc dễ đối phó, lập tức nhận nguy hiểm, hai tay hạ xuống kẹp lấy, sống c.h.ế.t mà ghì chặt lấy eo cô, nhấc cả Nhiếp Cửu La lên, ném thẳng tường đối diện.
Trước mắt Nhiếp Cửu La tối sầm, chỉ kịp thấy thể bổng lên, tiếp đó “rầm” một cái dập tường, ngã nhào xuống đất, đau đến mức hít mạnh một lạnh. Trước mắt cô đầy vàng xen lẫn vệt máu, mái tóc vốn buộc gọn giờ cũng bung xõa tán loạn.
Mơ mơ hồ hồ, cô thấy Trần Phúc dùng tay trái vớ lấy một đoạn ống bơm, vung xuống đầu .
Máy bơm nước hầu hết đều từ thép hợp kim, nặng đến mức chỉ cần tưởng tượng cũng . Nhiếp Cửu La phản xạ theo bản năng, vội nghiêng đầu, ống bơm sượt qua tai cô nện thẳng xuống đất, khiến nền xi măng lõm hẳn thành một hố to cỡ miệng bát. Cú va chấn động màng nhĩ cô ong ong ù đặc.
Một chiêu trúng, Trần Phúc đôi mắt đỏ rực, vung ống bơm giáng xuống nữa.
Nếu c.h.ế.t thứ , thì cái c.h.ế.t cũng quá thảm. Nhiếp Cửu La cố hết sức lật tránh, cú lăn dùng quá nhiều lực, bụng cuồn cuộn, như thể rớt mất mấy khúc nội tạng. vẫn lăn trọn, ống bơm rơi xuống, ghim một mảng tóc cô hố lõm, kéo căng da đầu khiến cô thoát hết .
Không lăn qua , thì ngược ! Nhiếp Cửu La xoay , một nhát d.a.o cắm thẳng xuống, mũi d.a.o xuyên từ mũi giày của Trần Phúc cắm sâu đến tận đáy.
Trần Phúc chỉ thấy bàn chân nhói buốt, loạng choạng lùi . Thông thường, d.a.o cắm ở chân chẳng khác nào đóng đinh, sẽ thể bước nổi. quái lạ , con d.a.o găm quá sắc, lùi, lưỡi d.a.o rạch xuyên từ mũi giày trồi ngoài. Phải mất một thoáng mới nhận chuyện gì xảy , ngã phịch xuống đất, ôm chân thét gào t.h.ả.m thiết.
Máu phụt từ vết nứt nơi đế giày, tí tách văng loang lổ khắp sàn.
Nhiếp Cửu La ngửa mặt, bật lớn. một tiếng, thở tắt nghẹn, khí lực cạn , còn sức nữa.
Căn phòng giếng bỏ hoang trần, đầu chỉ là khung dầm gỗ thô ráp trơ trụi, xí, sơ sài. Những lúc rảnh rỗi, cô từng tưởng tượng cảnh c.h.ế.t của : bình thường, là trăm tuổi, an nhàn bệnh, trong giấc ngủ yên bình mà . Khi , trong biệt thự ven biển nơi núi non, nắng ấm trời xanh, hoa cỏ rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-khoi-thanh-nhuong/chuong-56.html.]
Nào ngờ, kết thúc ở chốn .
Cô khép mắt , khóe mắt rơi một giọt lệ, nhòe tan cùng m.á.u gương mặt.
Một bóng đen loạng choạng áp đến, là Trần Phúc lê cái chân tàn phế. Hắn bước chậm, một chân kéo lê, m.á.u nhỏ thành từng dấu in, bước một vệt đỏ. rốt cuộc, vẫn tới bên cô, giẫm mạnh lên một cánh tay cô.
Nhiếp Cửu La ngẩng mắt , chẳng còn thấy rõ nữa, chỉ trong màn đỏ mờ, thấp thoáng một hình bóng to lớn, ghê tởm đến lợm giọng.
Trần Phúc cúi , thở hổn hển, bàn tay trái túm lấy cánh tay cô, rít: “Con đàn bà thối tha!”
Rồi bẻ mạnh một cái.
“Rắc” một tiếng.
Thân thể Nhiếp Cửu La bật dựng, âm thanh như tách cả nửa hồn phách cô ngoài, cơn đau đột ngột khiến những dây thần kinh vốn tê liệt điện giật sống dậy. Cô thét lên một tiếng xé ruột, gối gấp mạnh húc thẳng hạ bộ .
E rằng dòng dõi của , nát thì cũng tàn phế. Chỉ tiếc, bọn địa kiêu hồi phục nhanh, cùng lắm khiến què quặt vài tháng mà thôi.
Nhiếp Cửu La ngã lăn trở nền đất, thở cũng nổi nữa, chỉ há miệng hớp lấy từng ngụm khí. Trần Phúc bên cạnh lăn lộn vì đau, như kẻ phát điên mà gào rú, va đập loạn xạ. cô chẳng còn quan tâm.
Cô quá mệt .
Nhiếp Cửu La khép dần mắt .
chẳng yên bao lâu, cô kéo bật dậy bởi cơn giật dữ dội từ mái tóc. Mắt hé mở một khe, thấy dầm gỗ nóc lắc lư như động đất.
Không động đất, là Trần Phúc túm tóc cô kéo lê. Hàng chục vạn chân tóc cắm chặt da đầu, mà lôi cả thể nặng nề của cô .
Hắn kéo cô tới miệng giếng, nhếch mép khùng khục, nhét cả cô cùng cánh tay gãy nát trong, lẩm bẩm giọng mơ hồ: “Đồ đàn bà thối, cứ từ từ mà ngâm đó… ngấm nước mà thối rữa, mà tan , mà c.h.ế.t nát trong đó…”
Giếng sâu hun hút, giếng khoan công nghiệp chẳng bao giờ nông bốn chục mét. Miệng giếng hẹp, càng thêm ngột ngạt u tối. Lúc nãy gỡ tấm ván, cô từng ngó xuống, tận đáy chỉ thấy một vũng nước đen ngòm, bốc mùi ẩm mốc tích tụ bao năm.
Nhiếp Cửu La gần như gập đôi mà nhét xuống. May mắn duy nhất là đầu vẫn hướng lên, thể cọ xát với thành giếng nên rơi ngay, nhưng cũng chẳng giữ bao lâu.
Cơ thể cô từng tấc từng tấc trượt bóng tối, giống như một mảnh vải rách nhơ nhuốc ngấm máu, sắp chôn vùi cùng hôi thối mục rữa nơi .
Những ngón tay cô tuyệt vọng cào bấu thành giếng, nhưng chẳng níu gì. Trước mắt, gương mặt xí của Trần Phúc dần xa khuất.
Hắn còn hài lòng, thấy cô rơi chậm, bèn thở dốc mò lấy máy bơm ở cạnh giếng. Thân máy nặng gấp mấy ống bơm, trọng thương thế , một tay nâng nổi, liền dốc cả bàn tay cụt , chầm chậm nhấc lên…
Nhiếp Cửu La cảm thấy nên nhắm mắt , nhưng cô nhắm, mà mở mắt .
Chỉ đến khi hộp sọ vỡ nát, thở dừng hẳn, cô mới chịu từ bỏ.
Sau đó, giống như đang xem phim, Trần Phúc cùng với máy bơm đột nhiên cái gì đó hất văng xa, để lộ miệng giếng còn che chắn, ánh sáng chiếu xuống.
Cô thấy tiếng máy bơm nặng nề rơi xuống đất, thấy tiếng vật lộn, tiếng va chạm dữ dội.
Cuối cùng, tất cả rơi yên tĩnh.
Ngay đó, đột ngột, bóng chập chờn miệng giếng, cô thấy Diêm Thác thò xuống, đưa tay kéo cô, gọi một tiếng: “Cô Nhiếp.”
kéo cô.
Khí lực trong cô buông lỏng, thể tiếp tục trượt xuống.
Đôi mắt Nhiếp Cửu La nữa khép , mí mí như đôi cánh bướm mưa lớn đập nặng nề, tài nào mở .
Trong mơ hồ, cô nghĩ: “Anh đến nhanh thật…”
Anh chắc chắn khi nhận tin nhắn “bãi lau sậy” mới về, mà là từ đó đầu xe .
Nhiếp Cửu La thở hắt một , cô cho rằng khổ nạn hết, cuối cùng thể nghỉ ngơi.
Thế nhưng vẫn , cả như nhốt trong cái kén đen lay động, trời đất chao đảo, thể lúc lên lúc xuống, đau đớn rải khắp , chỗ lúc thì đau, chỗ lúc thì co giật.
Đột nhiên thấy Diêm Thác gọi cô: “Cô Nhiếp, cô Nhiếp?”
Trong vô thức cô khẽ đáp: “Hả?”
Âm thanh nhỏ, chẳng khác gì rên rỉ.
Cô cảm thấy đang trong lòng Diêm Thác, ấm áp.
Dưới áo khoác chỉ mặc sơ mi mỏng, mặt cô kề sát lớp vải, sơ mi mới tinh, hoặc mới giặt, tỏa mùi vải sạch sẽ dễ chịu. Qua lớp vải mỏng , cô cảm nhận nhiệt độ cơ thể , cả nhịp tim nữa.
Dù là ấm nhịp tim, đều chan chứa sức sống mạnh mẽ, đến mức khiến cô ghen tị.
Diêm Thác cúi đầu, khẽ : “Cô Nhiếp, mạng của cô trong tay cô. Giờ giúp , chẳng ai giúp . Cô tự chống đỡ nửa tiếng, nửa tiếng nữa thôi sẽ qua. Nghe thấy ? Nửa tiếng.”
Nửa tiếng?
Nửa tiếng là gì?
Ý thức Nhiếp Cửu La tản mác thành vô mảnh, mỗi mảnh đều mọc cánh bay tán loạn. Trong những cánh bay hỗn loạn , lời Diêm Thác như ma âm xuyên qua tai, lặp lặp ngừng.
Nửa tiếng.
Phải gắng chống đỡ nửa tiếng.
Bình thường, Lữ Hiện mấy khi chơi chung với nhóm A Bằng, nhưng lẽ vì đêm cứu Điền Tường, lập công lớn, buổi chiều A Bằng bèn đến hỏi massage tinh dầu , còn đặc biệt nhấn mạnh tuyệt đối ý nghĩa dâm d.ụ.c gì, là massage chính thống.
Với tư cách sinh viên y khoa, Lữ Hiện hiểu lợi ích của xoa bóp, khó tránh khỏi động lòng. Sắp xếp xong cho Điền Tường xong, vui vẻ cùng một nhóm ngoài chờ thang máy.
Thang máy lên đến tầng ba, “ting” một tiếng, hai cánh cửa từ từ mở .
Trong thang trống, bên trong một , Diêm Thác.
Anh còn đang kéo theo một chiếc va-li.