Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:39:39
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhiếp Cửu La xuống cầu thang, Hình Thâm vẫy tay hiệu, bảo cô lên lầu.
Hình Thâm dậy qua, khi ngang qua Mắt To, để tránh linh tinh, nhét miếng vải trở miệng .
Sợ lầu hai đủ cách âm, hai lên lầu ba để chuyện.
Nhiếp Cửu La đưa tờ giấy vẽ cho Hình Thâm.
Đọc chữ và tranh màn hình giấy đối với Hình Thâm đều khá khó nhọc, đưa tờ giấy lên, hứng ánh đèn xem một lúc hỏi: “Ý nghĩa là gì?”
Nhiếp Cửu La chần chừ một chút: “ chỉ nghi ngờ… chuyến , trong toà nhà mấy bắt ?”
Hình Thâm suy nghĩ kỹ, trả lời: “Cả chú Tưởng nữa, tổng cộng tám .”
“Tám , cộng với Lão Què, cùng đội ba , tổng cộng là mười hai ?”
Hiện tại là , Hình Thâm gật đầu: tính đến giờ, với Lão Đao và Dư Dung bên đều mất liên lạc, mắc kẹt thể xác nhận là mười hai.
Nhiếp Cửu La hỏi: “Đối phương bảo chúng sớm đưa về nhà, còn chỉ chỗ để đón, thì đó chắc là Nam Ba Đầu Khỉ?”
Hình Thâm phản đối: “Cho đến giờ, họ chỉ nhắc đúng một địa điểm thôi.”
Nhiếp Cửu La lấy tờ giấy từ tay Hình Thâm: “Họ bảo Cương Tử và Mắt To truyền lời, nhưng thẳng, nên dùng cách mơ hồ, chỉ hiểu mới hiểu. Cây bốn quả, nhưng là quả bình thường, mà treo lơ lửng, theo , đây đại diện cho Lão Què và đội ba , bốn , đang treo một cái cây ở Nam Ba Đầu Khỉ.”
Hình Thâm rùng : “Bị treo đến c.h.ế.t ?”
Nhiếp Cửu La lắc đầu: “Họ nhấn mạnh ‘trời lạnh’, ‘quả đóng băng’, nghĩ treo c.h.ế.t treo, mà chỉ là treo như thôi.”
Hình Thâm: “Ý em là, bốn Lão Què đang trói treo cây ở Nam Ba Đầu Khỉ? Ngày bây giờ?”
Nhiếp Cửu La , chỉ ngoài cửa sổ: tuyết rơi dày, bay thành từng mảnh, trời lạnh thế , trong rừng sâu càng lạnh hơn, để c.h.ế.t vì lạnh cũng chỉ trong một đêm.
Cô rùng , một lúc mới tiếp tục: “Ngày tám bảo chúng đón Lão Què, nhưng chúng , khả năng Lão Què treo… từ ngày tám đến giờ, ba là treo đó.”
“‘Quả đóng băng thì chôn gốc cây, kết quả mới, cứ thế đến khi hết’, thể là ám chỉ, nếu ai đó c.h.ế.t vì lạnh, họ chôn ngay tại chỗ, treo mới lên. Bởi vì giờ họ nhiều của chúng trong tay.”
Đến khi hết quả.
Hình Thâm im lặng một lúc lâu mới : “Đây là một cái bẫy, họ bắt hết , nên dẫn những còn tròng.”
Nhiếp Cửu La : “ là bẫy, là ngay.”
, cái bẫy quá áp lực với .
Nó truyền một thông điệp tàn nhẫn: sinh mệnh đồng đội, trong tay các ngươi, trong tay chúng . Chúng cứ lượt thả đó, nhận , tùy các . Càng đến muộn, ‘quả’ đóng băng càng nhiều.
Rồi… đến khi hết quả.
Hình Thâm : “Em đừng sợ, chỉ là hù dọa, với nhiều mạng thế , tin họ dám thật.”
Nhiếp Cửu La: “Nếu là thật, định gì?”
Không Tưởng Bách Xuyên, Hình Thâm là chịu trách nhiệm.
Hình Thâm trả lời trực tiếp: “Anh sẽ gọi bảy dãy , chắc chắn Dư Dung trong đó. A La, điện thoại em dùng ? Giờ quan trọng nhất là thông báo cho những còn .”
Nhiếp Cửu La do dự, tháo ốp điện thoại, trong ốp vài thẻ sim dự phòng, chọn một thẻ thẻ cũ. Cô gần như bao giờ dùng điện thoại gọi Tưởng Bách Xuyên, liên lạc đều do Tưởng Bách Xuyên, nhưng phòng hờ, chuẩn là cần thiết.
Thay xong, cô lượt giúp Hình Thâm gọi điện, quả nhiên, đến thứ năm, bên vang lên giọng phụ nữ kiên nhẫn: “Alo?”
Hình Thâm mừng rỡ: “Dư Dung?”
Liên lạc với Dư Dung thì chuyện sẽ dễ xử lý hơn, bởi bên đó đông, mà đông đồng nghĩa với nhiều nguồn lực thể huy động. Chẳng hạn việc gọi điện ẩn danh báo cảnh sát để Cương Tử và Mắt To tù, lo giúp. Rồi việc liên lạc xe đón Hình Thâm đến gặp Dư Dung, xe đang chờ ngay cổng trung tâm thương mại hẹn.
Nhiếp Cửu La nhanh chóng thu dọn sơ qua chỗ , lái xe chở Hình Thâm và Châu Chấu đến trung tâm thương mại.
Tuyết đêm rơi lúc dày, lúc thưa, nhưng cuối cùng lẽ chỉ là “tuyết thưa”, vì hầu như mặt đường tích tuyết, chỉ cần vài chiếc xe chạy qua, dấu vết tuyết cũng biến mất, chỉ còn con đường ướt át lấp loáng.
đài phát thanh , ở vùng núi tuyết sẽ rơi nhiều hơn.
Rơi nhiều hơn…
Trước mắt Nhiếp Cửu La là con đường ướt loáng, nhưng cô vẫn thấy như sâu thẳm phía , bóng cây u ám đang đung đưa, những treo cây đông cứng thành băng, chậm rãi lắc lư theo gió.
Hình Thâm bên cạnh gì đó.
Nhiếp Cửu La giật , nhưng rõ: “Anh gì?”
“Bên Dư Dung giữ mạng, còn thuần hóa gì đó, đến nơi sẽ bàn kỹ hơn. A La, em cùng ? Có ba chúng với Châu Chấu, nghĩ chỉ cần lên kế hoạch kỹ, hy vọng sẽ quá tệ.”
Hy vọng? Khi mạng sống của mười hai đang đe dọa, gì đến hy vọng?
Nhiếp Cửu La chỉ đáp theo: “ còn công việc lo, về còn thi.”
, thi đấu, Lão Thái nhờ cô mang về thêm vài giải thưởng.
Còn sẽ giới thiệu một tài năng trẻ cho cô quen…
Lúc , Nhiếp Cửu La cảm thấy cuộc sống của cắt đôi.
Hình Thâm im lặng một lúc, : “A La, nghĩ việc của em thể tạm gác . Giờ chú Tưởng bắt, nếu ông chịu nổi mà lôi em , em còn thể bận công việc, tham gia thi đấu ?”
Nhiếp Cửu La mím môi.
“Và nếu ông lôi em , A La, thì nghĩa là đang liều mạng bảo vệ em, em bỏ mặc ? Chú Tưởng luôn với em, ông , cũng sẽ em bây giờ.”
Nhiếp Cửu La lạnh lùng đáp: “ bỏ mặc, khi cần, sẽ sức giúp. Còn nữa, đó hỏi mà nhận câu trả lời. Nếu lời hai đó truyền là thật, định gì? Sau khi gặp Dư Dung, lập tức dẫn lên Nam Ba Đầu Khỉ ?”
Hình Thâm im lặng.
Nhiếp Cửu La bật : “Dẫn dẫn, chỉ cần trả lời một câu là , chỉ , thiên về bên nào.”
Hình Thâm cân nhắc một lúc: “Anh cứu , nhưng rõ ràng đây là một cái bẫy, cũng đồng nghĩa với về. Anh thiên về giữ lực lượng , tìm cơ hội.”
Nhiếp Cửu La gật đầu: “Vậy mười hai , đến mức bất đắc dĩ, cũng đành bỏ qua ?”
Hình Thâm dám thẳng: “Việc về hỏi ý , chuyện nguy hiểm thế , thể quyết khác.”
Nhiếp Cửu La mỉm : “Hiểu .”
Nhiếp Cửu La lái xe đến cổng trung tâm thương mại.
Cô dừng xe phố, Hình Thâm mang túi hành lý đựng Châu Chấu tới, cho đến khi thấy lên xe, mới đầu xe, lái đến nhà máy vật liệu để trả xe.
Câu trả lời của Hình Thâm thực khách quan.
Đối phương dám bày cái bẫy , chắc chắn bố trí thêm nhiều thứ khác. Ai dám quyết định lên Nam Ba Đầu Khỉ chứ? Hơn nữa, nhóm Tưởng Bách Xuyên suýt tiêu diệt , những còn chắc cũng như chim sợ cành cong.
Ý kiến ? Chỉ cần sơ cũng : “tính kế lâu dài”, “đừng vội vàng”, “từ từ mà ”.
Rồi đó? Thế là những “quả” cứ lượt… rơi hết ?
Nhiếp Cửu La lái xe xuống đường, mệt mỏi đặt đầu lên vô lăng nghỉ một lát.
Trời vẫn sáng, tiếng máy sưởi trong xe bán tải khá lớn, nhưng hiệu quả gần như bằng . Nhiếp Cửu La chỉ cảm thấy một làn lạnh tấn công từ , từ chân đến tay.
Hy vọng như Hình Thâm , đối phương chỉ “hù dọa” thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-khoi-thanh-nhuong/chuong-51.html.]
Cô rút điện thoại , định đặt xe, khi màn hình sáng lên, mới thấy ứng dụng “Đọc xong tự hủy” một tin nhắn .
Chẳng lẽ là bên Tưởng Bách Xuyên gửi về?
Nhiếp Cửu La lập tức dậy, nhấn .
Là Diêm Thác gửi.
“Người của các cô gặp chuyện đúng ?”
Nhìn thời gian gửi, là hơn một giờ , lúc đó cô đang bận, để ý.
Nhiếp Cửu La gõ: “, gì ?”
Cô thầm cầu Diêm Thác đừng ngủ, nhất trả lời ngay, lập tức.
Rõ ràng, đêm nay Diêm Thác cũng ngủ. Bên đó ngay trả lời: “Biết nhiều, là bắt bộ, họ Tưởng thương, nửa bàn chân … b.ắ.n nát.”
Nhiếp Cửu La cầm điện thoại mãi, tin nhắn tự hủy, cô vẫn trố mắt màn hình trống .
“Nửa bàn chân hủy” nghĩa là gì? Sao thẳng tay mà tàn tật?
Cô trấn tĩnh, gõ: “Biết đưa ?”
Diêm Thác trả lời: “Không rõ.”
Nhiếp Cửu La thất vọng, màn hình điện thoại mờ dần, thầm nghĩ: “Liên quan gì đến chứ?”
giây , câu của Hình Thâm như vang lên bên tai: “Chú Tưởng luôn với em, ông , cũng sẽ em bây giờ.”
Diêm Thác thể chỉ là một vai nhỏ, nhưng lúc , là nguồn thông tin duy nhất của Nhiếp Cửu La.
Cô kích hoạt màn hình, Diêm Thác gửi một tin: “Tiện ngoài gặp mặt ?”
Phòng và cả tòa nhà đều camera giám sát, giờ trời còn sáng mà ngoài sẽ khó giải thích. Diêm Thác đắn đo một hồi, cuối cùng hẹn Nhiếp Cửu La lúc ăn sáng.
Thời gian còn sớm, chui chăn, cố ép ngủ thêm một giờ nữa, nhưng trong lòng vướng bận, khó mà ngủ yên, nửa tỉnh nửa mê vẫn tự hỏi: “Nhiếp Cửu La vốn dính líu mà, bỗng nhiên đổi? Chẳng lẽ trong những bắt cô đặc biệt quan tâm?”
Qua bảy giờ, Diêm Thác dậy. Hùng Hắc nửa đêm , trong phòng chỉ còn , Lữ Hiện, và tối qua thương.
Diêm Thác chạy sang gõ cửa Lữ Hiện inh ỏi. Lữ Hiện mệt mỏi mở mắt, kêu lên từ trong giường: “Gọi hồn ?”
Diêm Thác chuẩn sẵn lý do: “ ăn sáng, tủ lạnh đồ đông lạnh, ăn kiểu gì ? Còn cho đặt đồ ăn, cần đồ nóng.”
Lữ Hiện chẳng : “Thế thì ngoài mà ăn.”
“ bộ mệt, cho mượn xe .”
Lữ Hiện bực dọc mở cửa, ném chìa khoá ngoài.
Diêm Thác nhặt chìa, thẳng tiến xuống hầm, trong xe của Lữ Hiện, tiên tắt camera hành trình, lái xe ngoài.
Đến phố hẹn, thấy Nhiếp Cửu La đang dựa cột điện, trông như sắp ngủ .
Diêm Thác dừng xe bên cạnh, bấm còi.
Nhiếp Cửu La mở mắt, kéo cửa xe, mang theo làn gió lạnh. Diêm Thác thấy mí mắt của cô thâm: “Không ngủ ?”
Nhiếp Cửu La gật đầu, chỉ là ngủ , khi trả xe cho nhà máy vật liệu, cô còn lái xe đến đây, đúng là chạy ngừng nghỉ.
Diêm Thác mở hết công suất máy sưởi, lái đến khu phố ẩm thực gần nhất, đóng vai “ ăn sáng”, tiện thể mua vài phần mang về, chăm sóc “ ”, để việc tiện hơn.
Nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng lên, xe Lữ Hiện xịn, ghế cực thoải mái. Nhiếp Cửu La thắt dây an , tựa lưng ghế, thoải mái đến mức suýt nhắm mắt ngủ, nhưng cô véo một cái hông, hỏi Diêm Thác: “Người họ bắt, đưa ?”
Diêm Thác lắc đầu: “Không , Lâm Hỷ Nhu nhiều điểm trú ẩn ở Thạch Hà, còn họ ở . Sao, cô cứu ?”
Nhiếp Cửu La hỏi khéo: “Sao , là ngóng thêm , ?”
Diêm Thác gật đầu: “Nghe ngóng thì thể, nếu tin, sẽ báo cho cô.”
Nhiếp Cửu La một câu khiến bất ngờ: “Anh thể giúp cứu ?”
Diêm Thác giật , vô thức đạp phanh, xe giật một cái dừng giữa đường vắng.
May là còn sớm, khu vực ngoại ô, xung quanh ít xe, sương mỏng bao phủ, khiến tầm màu vàng xám.
Một lát , Diêm Thác khởi động xe: “Cô Nhiếp, cảm ơn cô đây giúp , nhưng thể những việc quá nguy hiểm. quý mạng, nhà chỉ còn , dùng giữ gìn.”
Nhiếp Cửu La đáp: “Vậy hai , dùng mạng cũng khá liều nhỉ.”
Diêm Thác cô nhắc đến việc rơi tay Bản Nha, và Châu Chấu cào.
Anh gật đầu: “, nên mỗi đều tự rút kinh nghiệm. sẽ sống lạnh lùng hơn, cảnh giác hơn, cứng rắn hơn, với , sẽ hơn.”
Nói đến đây, kìm hỏi: “Cô cứu ai? cứu nổi, nếu thể nhờ giúp, chuyển lời hỗ trợ chút, cũng khó.”
Nhiếp Cửu La do dự, nhưng nghĩ giúp một chút vẫn hơn : “Người thương ở chân.”
Diêm Thác ngạc nhiên: “Là họ Tưởng ? Tóc chải gọn , lớn tuổi…?”
Anh từng Nhiếp Cửu La chuyện với họ Tưởng, giọng điệu là vì công việc, rõ ràng chỉ nợ nần.
Nhiếp Cửu La gật đầu: “Từng ông giúp một chút.”
Nói chuyện một hồi, đến phố ẩm thực.
Diêm Thác dừng xe bên lề: “Đợi chút, lấy vài phần đồ ăn mang về, tiện che đậy.”
Hiếm khi mua đồ ăn cho , thể qua loa. Diêm Thác ghé hai quán, đặt vài phần tương đối “sang”, chờ đồ, chợt nhớ Nhiếp Cửu La lẽ ăn, liền , hỏi cô ăn gì.
Mới tới xe, tay chuẩn gõ cửa, bỗng dừng .
Một lúc , Diêm Thác tiến gần cửa sổ.
Nhiếp Cửu La ngủ .
Thật sự ngủ, tựa gối cổ, ngủ yên lặng, mi dài để bóng mờ mí mắt, nhưng kỹ vẫn thấy cô thả lỏng. Diêm Thác để ý ngón trỏ đặt bên hông, nhô lên, như công tắc duy nhất cô. Chỉ cần kéo cửa xe, gõ cửa sổ, cô sẽ lập tức tỉnh dậy.
Diêm Thác rút tay , lùi vài bước, đầu quan sát con phố nhỏ dần trở nên nhộn nhịp.
Đoạn lẽ gần trường học, phố khá nhiều học sinh tiểu học mặc đồng phục. Sau các quán ăn sáng, lượt các cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng đồ chơi, cửa hàng giáo trình, phụ kiện học tập… cũng bắt đầu mở cửa.
Gần nhất là một cửa hàng đồ chơi. Chủ cửa hàng đang tất bật bày hàng lên tấm bàn ngoài cửa. Bỗng, một chú vịt cao su vô tình lăn xuống chân Diêm Thác.
Anh cúi xuống nhặt, đó là một chú vịt nhỏ màu vàng, vàng khè, mắt đen láy, mỏ dài màu cam đỏ.
Chủ cửa hàng hỏi: “Có mua cho trẻ con ? Đây là vịt tắm, thể nổi trong bồn, bóp còn kêu ‘cạp cạp’ nữa.”
Vừa , họ đưa tay , định minh họa cho xem.
Diêm Thác đáp: “Không cần, nhà trẻ con.”
Anh đặt chú vịt trở bàn.
Chú vịt yên ở đó, giống hệt một chú vịt nhỏ từ lâu , từng trong tủ kính.
Ngày đó, em gái Diêm Tâm còn bé xíu, sõi, bám tủ kính chịu , lí nhí : “Vịt… mua vịt.”
Bên cạnh, dì Lâm cúi xuống, dịu dàng : “Được, Tâm Tâm, mua vịt nhé.”