Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-10-09 07:31:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhiếp Cửu La mím môi nhẹ, di chuyển ngọn lửa đến gần xương đòn của Diêm Thác.
Bị nung sống thật sự là cực hình, Diêm Thác nhanh chóng chịu nổi, hai cánh tay run rẩy, các gân trán và cổ nổi bật lên, từng hạt mồ hôi lăn xuống. Vào đúng lúc gần như gục ngã, Nhiếp Cửu La kịp lùi , tay còn lấy một túi gì đó, mát mẻ, mềm mại, đặt lên mép vết vết thương.
Mi mắt Diêm Thác ướt sũng mồ hôi, cố mở , mờ mờ thấy đó là một túi nước, túi ni-lông trữ nước lạnh, miệng lửa hơ kín chống rò rỉ.
Nhìn sang bên, bàn đặt nhiều túi, tròn trịa, chồng chất , còn chai nước khoáng mở nắp, cắm ống hút.
Cô chuẩn thật kỹ càng, điêu khắc là công việc tinh xảo, thể điều , hẳn cũng tỉ mỉ.
Nhiếp Cửu La : “Diêm Thác, hỏi một câu nhé.”
Diêm Thác khổ: “Cô Nhiếp, cô đúng là chọn thời điểm… hỏi. Từ tối qua đến giờ, cô hỏi.”
Nhiếp Cửu La: “Anh trả lời cũng , keo kiệt , trả lời cũng bỏ cứu . Anh trả lời thì vui mà nung, trả lời, vui cũng nung thôi.”
Diêm Thác cúi đầu, nếu kiệt sức, chắc khổ, nhẹ nhàng như , nhưng “ vui cũng nung” thì dễ chịu gì.
Anh : “Cô hỏi .”
Mặt tiếp xúc của túi nước lẽ còn lạnh nữa, Nhiếp Cửu La lật túi sang mặt khác, phần da đỏ ửng, thể tưởng tượng khó chịu.
Cô chuyển ánh mắt : “Hùng Hắc bọn họ, giờ đang truy sát ráo riết, chỉ để giúp trả thù thôi ?”
Diêm Thác lắc đầu: “Nói là , nhưng cảm giác… hẳn. Ngay từ khi Đại Đầu thể ngửi mùi của Răng Chó, họ để tâm. Thêm nữa, đầu còn hỏi Lão Què về con trai , cảm giác là con trai cô Lão Què bắt .”
Nói một nhiều như , họng khô rát, nuốt nước bọt như đang nung nóng.
Nhiếp Cửu La đặt túi nước xuống, đưa chai nước khoáng ống hút: “Con trai? Con trai của địa kiêu ?”
Diêm Thác định đưa tay nhận, nhưng dùng lực mới nhận cánh tay cứng đờ, như kẹp c.h.ế.t đầu ghế, đành cúi xuống uống bằng ống hút.
“.”
Con trai của địa kiêu, thì vẫn là địa kiêu thôi, trong tay Bản Nha, nhiều nhất cũng chỉ một con địa kiêu.
“Châu Chấu?”
Diêm Thác yếu ớt lắc đầu: “ cũng từng đoán là nó, nhưng cảm giác… giống, thú… cảm giác hai loài khác .”
Nhiếp Cửu La đặt chai nước bàn: “Cố chịu, đợt thứ hai.”
Ngọn lửa đến.
Diêm Thác thở dài, tập trung lực chịu đựng, cứ cảm giác giây là sẽ phát điên la hét, nhưng vẫn nghiến răng, cố gắng tập trung túi nước, tự thôi miên: sắp, sắp thôi, túi nước sắp đến .
Đợt thứ hai kết thúc, Diêm Thác sụp xuống sofa, hít thở gấp, là mồ hôi nước mắt do đau, hai mắt đau nhức.
Túi nước đặt lên , Diêm Thác thấy dễ chịu: chỉ cảm giác linh hồn tách khỏi cơ thể, trôi lên trần nhà, đối diện với tuyệt vọng.
Giọng cũng mờ ảo: “Cô Nhiếp, còn mấy đợt nữa?”
“Gần xong… mười bảy, mười tám, mười chín đợt.”
Hy vọng lóe lên nhờ nửa câu của cô, Diêm Thác lập tức sụp xuống vực thẳm.
Tuy nhiên khi “đợt thứ ba” đến, vẫn nghiến răng dậy: còn cách nào khác, “nảy mầm”, đây là cuộc chiến giữa và mầm , lùi một bước, mầm tiến một bước, từng tấc đất cũng thể mất.
“Liệu trình” qua nửa chặng, Diêm Thác toát mồ hôi như tắm, ướt sũng như vớt lên từ nước, Nhiếp Cửu La cho nghỉ giữa giờ, dùng khăn ướt lau .
Diêm Thác chợt nhớ đến Tôn Châu: “Lần , cô cũng trị cho Tôn Châu như ?”
Nhiếp Cửu La gật nhẹ.
Lâu cô mới tên Tôn Châu, cũng đó giờ ở , tính ngày tháng thì nhiều khả năng phát bệnh. Rất thể nhốt trong bệnh viện tâm thần, loại mặc đồ bảo hộ, cực kỳ nguy hiểm.
Cô chủ đề: “Tối qua, chỉ cần giúp thoát , điều kiện gì cũng , còn giá trị ?”
Ở thời điểm , dám giữ lời .
Diêm Thác: “Cô điều kiện .”
Nhiếp Cửu La: “Anh chỉ là vai nhỏ, cảm thấy… cũng hẳn nhỏ lắm . Khi ở với Răng Chó, rõ ràng sợ . Sau đó bắt, bên mất công cứu . Tối qua khi lẻn một , Hùng Hắc liên tục gọi điện tìm , trông sốt ruột.”
Diêm Thác im lặng một lúc, tự giễu: “Nếu cô là một con ch.ó nuôi bởi đầu, vai nhỏ cũng nghĩa là để ý tới.”
Nhiếp Cửu La do dự một chút: “Là ‘dì Lâm’ đó ? Lâm Hỉ Nhu?”
Cô còn nhớ, khi Diêm Thác “bắt cóc” và ở chung phòng với Răng Chó, Diêm Thác từng mắng Răng Chó: “Dì Lâm , ngoan, đến đón , ngoan, đến đón xác.”
Răng Chó sợ Diêm Thác, mà sợ Diêm Thác bày trò mặt dì Lâm, trông quyền uy.
Sau đó, khi xem điện thoại Diêm Thác, nhật ký liên lạc là “Lâm Hỉ Nhu”, lúc đó cô còn thắc mắc: Diêm Thác liệt còn gọi nhiều thế?
Kết hợp với lời Diêm Thác tối qua : “Người đầu tiên, khi sinh , ở nhà ”, giống như địa kiêu tên , chiếm chỗ, nuôi lớn, cũng giải thích tại mối quan hệ giữa Diêm Thác và địa kiêu kỳ quặc đến : bên ngoài công cụ, nhưng lén lút tìm cách “ để g.i.ế.c địa kiêu”.
Diêm Thác im lặng lúc lâu, Nhiếp Cửu La cũng gì, chỉ những vết thương còn chịu hỏa thiêu, khi thấy vết ở đùi, cô chợt nghĩ lầm: may thật, nếu lệch vài tấc, trúng ở giữa thì cô tuyệt đối giúp. Dù học mỹ thuật, từng vẽ mẫu nam khỏa , nghiên cứu tượng David, nhưng đó là vì học thuật.
Anh tự chịu, nếu nhầm liều, chỉ thể “hỏng mất đồ chơi” thôi…
“Cô Nhiếp, cô điều kiện gì?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Nhiếp Cửu La giật , tay run, túi nước rơi, may mà dáng vẻ nghiêm chỉnh, ai cô đang nghĩ gì.
Cô khịt mũi hai cái, suy nghĩ một lúc mới nhớ định gì: “Dù cũng trở về, về giải thích đêm nay , vết thương cũng khó mà che giấu, như thế …”
“Anh rằng Bản Nha bắt, thương, nhưng họ để thể hiện thiện chí nên chữa cho, thả . Rồi nhờ hỏi họ, cần gì để chuộc mấy của Lão Què.”
Diêm Thác gì, một lúc ngẩng mắt cô.
Nhiếp Cửu La thấy thì khó chịu: “Có vấn đề ?”
“Cô Nhiếp, cô luôn là bình thường, chỉ lo việc của , với Bản Nha là xóa nợ, hề quan tâm đến Răng Chó, địa kiêu gì hết cơ mà?”
, Nhiếp Cửu La nhíu mày, bây giờ cô vẫn .
“Cô nhận , việc cô đang , thực chất là đang xen giúp đỡ ? Như vẫn , nợ nần là nợ, tiền tiền là sổ sách, mới là quan hệ. Càng về , càng rối rắm. Không hứng thăm dò thì một ngón tay cũng đừng chạm , nếu cứ đưa tay , chừng ngày nào đó cả đều kéo …”
Nhiếp Cửu La ngắt lời: “ chừng mực.”
“Rất nhiều kẻ ngã ngựa, cũng tin là cao thủ cưỡi ngựa…”
Nhiếp Cửu La cầm que lửa đang phơi ở góc bàn, gõ 2 cái cộp cộp, Diêm Thác lập tức rùng từ đầu tới chân.
Cô : “Hiệp hai.”
Hiệp hai, như thường lệ, là vòng lặp địa ngục, kỹ thuật của Nhiếp Cửu La đến mức khiến mắng: luôn khiến da thịt nướng tới mức cháy xém mà đen, thơm mà chín, đồng thời đảm bảo lúc sụp đổ thì cho túi nước đè .
Có , nhân lúc nghỉ giải lao, Diêm Thác hỏi cô: thể để đau đến bất tỉnh luôn , tỉnh dậy sẽ bớt khổ hơn.
Câu trả lời của Nhiếp Cửu La khiến rùng : “Không , đau mà bất tỉnh, tỉnh vẫn đau. Hơn nữa, nếu bất tỉnh, ý chí lỏng lẻo, tè thì ?”
Cô thật sự cách đ.á.n.h thẳng “chân hổ”, Diêm Thác đổ mồ hôi nóng nổi mồ hôi lạnh: hơn hết là c.h.ế.t luôn .
May mắn là, cảm giác kéo dài vô tận chỉ là cảm giác, thời gian từng giây trôi qua, cơn đau dù khó chịu thế nào cũng sẽ kết thúc.
Cuối cùng, những lượt nướng cuối cùng, Diêm Thác tê liệt, mồ hôi cạn, c.ắ.n răng còn thế nào là đau, cổ họng khô như sa mạc, bỗng thấy cô lấy nắp thủy tinh đậy tắt lửa, thấy kỳ kỳ.
Ngay giây , nhận : “Xong ?”
Nhiếp Cửu La: “Xong .”
Xong thật ? Nướng kỹ ? Chắc chắn bỏ sót chỗ nào chứ?
Diêm Thác xuống bụng: “Những cái mầm đó ép lùi ?”
Nhiếp Cửu La lấy khăn giấy, quét rác bàn thùng: “Mầm gì? Có mầm .”
Diêm Thác: “Là những thứ … cô còn hỏi sờ thử mà?”
Nhiếp Cửu La ồ một tiếng: “À, cái đó là tóc .”
Thùng rác đầy, cô cầm chai nước khoáng rỗng, ép chặt rác: “ quấn vài sợi tóc, lấy lửa định hình, cắt đặt lên… cho chút áp lực, để cảm giác nguy hiểm, phối hợp lực, thì la, trông xí.”
Diêm Thác: “……”
Anh gì đó, nhưng chẳng còn sức, nhắm mắt là ngủ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-khoi-thanh-nhuong/chuong-46.html.]
Lần mở mắt tiếp theo, đ.á.n.h thức bởi tiếng mở cửa và tiếng túi nilon xào xạc.
Đã là chiều tối, ánh sáng ngoài cửa sổ vàng như lòng đỏ trứng, se lạnh, phủ mền len, còn Nhiếp Cửu La đang nhận đồ từ shipper.
Đóng cửa, Diêm Thác shipper lịch sự : “Cảm ơn cô tip.”
Sau đó, Nhiếp Cửu La mang đủ loại túi to túi nhỏ .
Cô đặt lên bàn: “Thức ? đoán sắp tỉnh, đồ ăn cơm , ăn xong là .”
Cô đưa vài túi cho : “Vết thương cố gắng đừng dính nước, ba ngày đầu tắm, chịu nổi thì lấy khăn ướt lau. Đầu thì thể gội.”
Diêm Thác nhận lấy, quần áo cũ xé tả tơi, quần cũng hở da, cần bộ mới.
Nhìn sơ qua, đầy đủ: áo khoác, sơ mi, quần dài, tất và đồ lót, hàng hiệu, nhưng với một huyện nhỏ thì là “tối ưu” .
Niêu Cửu La bận tháo dây túi: " nhờ shipper vòng qua trung tâm mua sắm, hỏi bán hàng phối đồ, chắc cũng tệ. Mồ hôi như tắm, bộ mới hơn.”
Diêm Thác: “Tiền thì…”
Nhiếp Cửu La ngẩng đầu: “Yên tâm, tiền trả, sẽ tài khoản.”
Thế là xong, Diêm Thác phòng tắm, quần áo vặn, mặc . Anh nhét quần áo cũ túi, dự định ngoài sẽ vứt.
Chải chuốt xong, Nhiếp Cửu La ăn cơm, phần của cũng dọn lên, mùi thơm khắp phòng.
Thật chỉ là mì hấp bình thường, bánh hấp kẹp rau, kèm 2 món xào, quá đặc sắc, nhưng Diêm Thác đói quá, ăn ngon lành, húp hết cả nước.
Ăn xong, ngoài trời tối, lấy giấy lau miệng: “ đây.”
Nhiếp Cửu La gật, đẩy điện thoại qua.
Diêm Thác ngạc nhiên: “Của ?”
Cầm xem, điện thoại tắt, từ kiểu máy và vết xước miếng dán, đúng là của , nhưng thêm ốp màu than.
Nhiếp Cửu La : “Trong ốp, dán một chiếc kim, việc gì đừng động . Lần gặp Răng Chó…”
Cô hạ giọng: “Đâm kim vết thương, chỗ nào cũng .”
“Hiểu ,” Diêm Thác cất điện thoại, dậy.
Nhiếp Cửu La đưa cửa, vài bước, bỗng nhớ điều gì: “Diêm Thác!”
Anh cô.
Cô : “Nhớ nhé, trong những việc , .”
Những việc , cô.
Cô ở trong căn sân nhỏ phía nam của thành phố sầm uất, trồng đầy các loại cây xanh và hoa lá, yên tĩnh sách, luyện tay nghề, tạo những tác phẩm điêu khắc đủ tiêu chuẩn dự triển lãm, thỉnh thoảng giao thiệp xã hội, nhận phỏng vấn, hoặc bay tới các nơi để tham quan, học hỏi.
‘Trong những việc đó, hề .’
Diêm Thác : “Cô tin đến thế ? Nếu mà bắt cô dính thì ?”
Nhiếp Cửu La gì, cằm nhỏ nhẵn và tinh xảo ngẩng lên, với ánh mắt khinh bỉ, như đang cân nhắc xem nên bẻ vài cái xương của ngay bây giờ .
Diêm Thác : “ đùa thôi mà.”
Khi nữa, nhẹ nhàng : “Có thể một bình thường, thật bao.”
Vừa bước khỏi cổng khách sạn, một cơn gió lạnh buốt thổi mặt, khiến da Diêm Thác co , run lên, siết chặt áo khoác ngẩng đầu trời.
Trong màn đêm đen, vô sợi tuyết nhỏ gió thổi bay tứ tung.
Hôm nay là mùng tám, qua tiết Đại tuyết.
Trước tuyết rơi dày, nay cuối cùng rải rộng khắp nơi, ào ạt và dày đặc.
--
11 tháng 6 năm 1995 / chủ nhật / mưa nhẹ
Cơ thể ngày càng nặng nề.
Siêu âm bảo là con gái, tên Tiểu Thác do Đại Sơn đặt, còn tên con gái để đặt.
“Khai Thác”, vốn thích từ , Tiểu Thác dùng chữ “Thác”, lẽ con thứ hai dùng chữ “Khai” sẽ hợp lý, tất cả vặn.
con gái, gọi là Diêm Khai thật , thôi gọi Diên Tâm, Tâm Tâm, biệt danh là “Khai Tâm”, cũng là con cưng của ba .
Từ khi m.a.n.g t.h.a.i Tâm Tâm, Tiểu Thác hầu như giao cho Song Tú chăm sóc, những ngày , Tiểu Thác rõ ràng thiết với dì Song Tú hơn, ôm thì nó còn bĩu môi vui, nhéo môi nó trêu: “Tiểu Thác , miệng tròn như vịt, mua cho con một con vịt ?”
Cuối cùng nhóc , nhưng ngay đó chạy tìm dì Song Tú. Trong lòng chút khó chịu, ghen tỵ, nhưng cách nào , bụng đang mang thêm một đứa, thể phân .
22 tháng 6 năm 1995 / thứ năm / trời nắng (Hạ chí)
Hôm nay khám thai, ban đầu sẽ là Song Tú cùng, nhưng Tiểu Thác cảm, ho liên tục, mặt đỏ bừng, thương quá.
để Song Tú ở nhà chăm Tiểu Thác, gọi điện cho Mẫn Quyên, nhờ xin nghĩ nửa ngày nghỉ cùng .
Mẫn Quyên cùng, suốt đường lải nhải: “Chồng , con chỉ của , kết thúc ?”
giải thích: “Đại Sơn bận, đang xây trung tâm thương mại, đội thi công bận dự thầu, thời gian còn bàn giao cả việc mỏ nữa.”
Không nhạy cảm , cứ thấy lời Mẫn Quyên chua chát: “Đàn ông mà, giữ kỹ , giờ Đại Sơn tiền đầy túi, mấy tiểu yêu bên ngoài thèm lắm đấy.”
: “Không , Đại Sơn quan tâm gia đình, rảnh là ở nhà, đuổi cũng .”
Mẫn Quyên : “ , nhà còn một cô giúp việc thế .”
Câu là ! giận, bỏ luôn.
Bạn mà, kiểu giễu nhại thế.
Trên đường về, tiện qua chợ, định mua vài quả lê cho Tiểu Thác nấu nước đường, ngờ gặp Trường Hỷ. Cậu bé ngốc nghếch , chọn cá nhờ sạch, mới phát hiện đủ tiền, chủ quầy khó chịu, hét om sòm, Trường Hỷ im như cột trụ, cổ đỏ ửng.
bực quá, đưa tiền cho , mắng chủ quầy một trận, Trường Hỷ sợ hãi, kéo , sợ đánh.
sợ, bụng mang con, đ.á.n.h ? Không nổi !
Trường Hỷ đưa về, suốt đường cứ cảm giác chuyện .
hỏi thiếu tiền mượn , bảo đừng ngại, cứ thẳng.
Cậu lúng túng, cuối cùng thốt : “Chị Lâm, chị nên… sa thải cô giúp việc nhà .”
Sao ? lo, hỏi: “Song Tú hành hạ Tiểu Thác ?”
Trường Hỷ vội lắc đầu: “Chỉ là ít tin đồn bên ngoài…”
Cậu bụng , nữa, hỏi tiếp, liền chạy mất.
Chắc chắn là chuyện , sợ sẽ động thai.
Cảm giác tệ hẳn, lẽ Mẫn Quyên đoán đúng ?
Về nhà, như kẻ trộm, chậm rãi, nín thở mở cửa, mở mới thấy thật ngớ ngẩn: Đại Sơn mấy ngày nay ở nhà, định bắt ai cơ chứ?
Cửa phòng Tiểu Thác khóa, lén tới, thấy Tiểu Thác giường, Song Tú đang kể chuyện thần thoại.
Nghe một lúc, chắc là chuyện Khoa Phụ truy nhật.
“Khoa Phụ , gì ngăn cản ông mang mặt trời về cho .”
“Ông gặp vô vàn khó khăn, cuối cùng kiệt sức, ngã xuống. cam tâm, ông cố dùng tay bới tới, bới đến chảy máu, xương trắng lộ , vẫn tiếp tục bới…”
Truyện trẻ con bây giờ ghê quá , khác hẳn hồi còn nhỏ.
Nghe Tiểu Thác ngập ngừng hỏi: “Vậy… tay ông Khoa Phụ hỏng ?”
Song Tú đáp: “, bới đến c.h.ế.t, vẫn thành công, còn bới trọc ba ngón tay, khổ cực lắm.”
Tiểu Thác nhíu mặt, đếm tay, như đang đau khổ theo.
Làm khúc khích.
[Trích nhật ký Lâm Hỉ Nhu]