Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-10-08 09:09:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diêm Thác vẫn còn tỉnh, nhưng thứ liên tục méo mó. Âm thanh bên tai lúc to lúc nhỏ, hình ảnh mắt cũng luôn biến dạng. Tệ hơn nữa là cảm giác khó chịu trong cơ thể, từng đợt nối tiếp . Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng xuất hiện ở nhiều chỗ khác , lúc ở tim, lúc ở tỳ vị, như thể bên trong cơ thể một bàn tay lang thang, coi các cơ quan của như đồ chơi để nắm vặn theo ý .
Ký ức cũng mơ hồ, chỉ thấy khoảnh khắc còn xe, khoảnh khắc khiêng , còn hất cả rượu đầu, một giọng nam lạ : “Như thế sẽ chân thực hơn, gây chú ý.”
Khoảnh khắc , lưng tấm đệm mềm, dễ chịu đến mức cả cơ thể như một quả tạ nặng ngàn cân, chìm hẳn sự mềm mại.
Rồi đột nhiên, cơ thể lạnh toát, cảm giác lạnh bao trùm từ phía, âm thanh kim loại sắc nhọn, lách cách lách cách, tiến thẳng đến cổ họng .
Diêm Thác bừng mở mắt, vồ lấy một thứ.
Hóa là trong phòng khách sạn.
Cửa sổ mở rộng, gió đêm rít liên hồi. Chưa xong, mùa , điều hòa đều bật chế độ sưởi, nhưng cái điều hòa trong phòng bật lạnh, hướng thẳng về phía .
Anh ghế sofa, trải khăn tắm lớn, chắc là để tránh m.á.u dính ghế.
Trong tay nắm c.h.ặ.t t.a.y của Nhiếp Cửu La, tay cô đang cầm kéo.
Nhiếp Cửu La cúi mắt : “Sao, quần áo rách rưỡi còn giữ gì?”
Diêm Thác từ từ buông tay, lòng bàn tay và đầu ngón tay vẫn còn lưu cảm giác mềm mại của da cô.
Lạ lùng , khi nhiệt độ giảm, dễ chịu hơn. Chỉ là cơ thể vẫn nặng nề, tay chân cử động nhưng nếu vận động mạnh sẽ nổi. Vừa nắm tay cô, bây giờ cánh tay mềm nhũn, mỏi rã rời.
Nhiếp Cửu La nữa, tập trung cắt từng mảnh quần áo rách, vứt thùng rác cạnh ghế.
Cắt xong áo, cô hỏi: “Chân thì , cào ? Lưng ?”
Diêm Thác “”, nhưng nhớ rõ. Đôi khi tình huống quá cấp bách, dù thương cũng cảm nhận gì.
Nhìn nét mặt , Nhiếp Cửu La nhất đừng hy vọng gì ở .
Cô cẩn thận kiểm tra quần, cắt phần đùi bên , quả nhiên vết cào.
Rồi yêu cầu lật , lưng thì , vì khi “Châu Chấu” húc ngã, ngửa , nó chủ yếu tấn công mặt .
Xong xuôi, cô cửa, mang theo túi đồ mà dịch vụ giao hàng mua giúp. Lấy một gói khăn ướt y tế, rút ba tờ dày, thoa lên vết thương ở xương đòn.
Vết thương chảy máu, tiếp xúc trực tiếp với cồn, đau nhói khiến Diêm Thác hít một , da thịt co giật, phản xạ tự nhiên rụt .
Nhiếp Cửu La dừng tay: “Tốt nhất hợp tác chút, nghĩa vụ những việc .”
Diêm Thác gì, khi cô tiếp tục thoa, nhịn, da thịt vẫn co giật đôi chút, kiểm soát .
Gần xong, trong thùng rác đầy giấy máu, cô rắc chút bột cầm m.á.u kháng viêm lên những vết sâu, rửa tay, phòng tắm.
Diêm Thác yên, tiếng nước chảy.
Cô bước , tay vắt khăn tắm lớn, đưa đến che kín .
Diêm Thác run lên, khăn ngâm nước lạnh, lạnh thật sự.
lạnh còn hơn nóng, nhớ khi chạy dữ dội, m.á.u lưu thông mạnh, cơ thể khó chịu khôn cùng.
Anh yên, nhịp thở chậm , xuyên qua khăn, ánh đèn vàng mờ, thi thoảng thấy hình dáng Nhiếp Cửu La. Cô dép khách sạn, sàn trải thảm, bước gần như tiếng động.
Một lúc , cô ở góc giường đối diện ghế sofa, cúi điện thoại.
Diêm Thác cô : “Anh may mắn đấy, ngày mai trời nắng, nếu mưa tuyết thì lấy ‘hoả thiên sinh’ ở .”
Nếu là quan trọng, cô lẽ sẽ bỏ hết tất cả để mua vé nơi ánh nắng.
“Hoả thiên sinh”?
Trong đầu Diêm Thác hiện lên lời cô đó: "Thường trong vòng 24 giờ khi thương, dùng “hỏa thiên sinh”, tức là lấy lửa từ mặt trời bằng thấu kính, xưa dùng hỏa tùy, để hun hun ."
"Nếu trong mắt xuất hiện một đường đỏ xuyên đồng tử, đó cơ bản coi như bỏ."
Hai mươi bốn giờ, may mà thương mới hai tiếng.
“Cái… thứ đó, là địa kiêu ?”
Nhiếp Cửu La: “, giờ hiểu tại địa kiêu là thú, chứ?”
“Các nuôi địa kiêu ?”
Anh gặp gần, cần phủ nhận, cô sửa : “Không ‘chúng ’, đừng tính , là ‘họ’. Cuối 1991, Bản Nha bắt đầu thanh nhưỡng, từ đó, cứ vài năm một . chỉ riêng cuối 1991 mới thu hoạch, mang về ‘Châu Chấu’.”
Nhắc đến đây, cô lơ đãng. , chỉ 1991 mới thu , năm 2000, cô là Bùi Kha bắt, việc thanh nhưỡng gián đoạn. Tưởng Bách Xuyên rút kinh nghiệm, bắt đầu thực hiện theo quy chế cổ, chia nhân lực thành ba nhánh: dao, chó, roi.
Diêm Thác ngờ thứ đó còn tên, gọi là “Châu Chấu”, giống châu chấu, nghĩ hình dạng khuôn mặt vẫn thấy buồn nôn.
ngay lập tức, sự chú ý của tập trung thời điểm .
Cuối 1991.
Lâm Hỉ Nhu, tức dì Lâm, đầu xuất hiện mặt cha , Diêm Hoàn Sơn, là ngày 16 tháng 9 năm 1992.
Thu hoạch duy nhất khi thanh nhưỡng là “Châu Chấu”.
Sau khi thẩm vấn Lão Què, Hùng Hắc hỏi dì Lâm: “Ông già tiết lộ tin về con trai chị ?”
Liệu thể rút một suy luận đơn giản rằng: con “Châu Chấu” chính là con trai của dì Lâm, nó cuối năm 91 của Bảng Nha “săn” , dì Lâm ngoài tìm con, tìm một thời gian mới mò hầm mỏ của Diêm Hoàn Sơn?
Không , điều quá phi lý. Diêm Thác ngay lập tức bóp c.h.ế.t ý tưởng vớ vẩn của ngay từ lúc mới nảy mầm. Chưa kể chuyện khác, chỉ riêng về mặt sinh lý, “Châu Chấu” và dì Lâm chênh lệch quá lớn.
Anh định thần : “Con Châu Chấu đó… chuyện ?”
Biết chuyện?
Nhiếp Cửu La nghĩ một lát: “Không, chắc là bộ phát âm của búp bê. Mang nó giữa đám đông, cần ngụy trang kỹ, mặc quần áo, giày, đeo khẩu trang, cần thiết còn phát tiếng.”
Diêm Thác mệt mỏi nhắm mắt . là hợp lý, lúc mới thấy, hai tiếng “Chú ơi” đó, ngữ điệu đổi, đúng là như phát từ bản ghi.
Khăn tắm nhiệt độ cơ thể ấm, còn lạnh nhiều nữa, Nhiếp Cửu La tới lật lên: “Áo khoác của m.á.u bẩn, đền một cái.”
Việc cứu Diêm Thác bắt đầu từ một “ý niệm” tại hiện trường mà chính cô cũng thể giải thích. Cô nghĩ rằng giữa hai tình cảm gì. Tốt nhất việc rõ ràng, cô giúp, trả , từng khoản từng khoản, thuận tiện tính sòng phẳng, cũng dễ dọn dẹp.
Diêm Thác : “Được.”
Nhiếp Cửu La mang khăn tắm phòng tắm, nhúng nước và vắt, khi phủ lên , bỗng nhiên hắt xì, nghiêng đầu một cái.
Cô lạnh, điều cũng bình thường. Trời lạnh, cửa sổ mở to, bật điều hòa, ban đầu còn chịu , lâu một chút, lạnh thấm da xương.
Diêm Thác cũng nhận : “Hay là cô tắt cửa sổ với điều hòa , bây giờ còn .”
Nhiếp Cửu La gật đầu: “Tắt khi ngủ. Giờ cảm thấy là nhờ hạ nhiệt tạm thời, nhưng lâu hơn nữa thì hạ nhiệt cũng vô ích, khi hỏa thiêu, vẫn chịu đựng.”
Vậy nên một việc quan trọng hỏi khi Diêm Thác còn tỉnh táo.
Cô chuyển đề tài: “Có một tên là Hùng Hắc, liên tục gọi , là ai ?”
Diêm Thác do dự một chút: “Chính là hôm nay cùng .”
Diêm Cửu La: “Người đó là đ.á.n.h khác nửa c.h.ế.t nửa sống ?”
Diêm Thác rùng , sợ cô sẽ trút giận lên vì chuyện , nhưng cũng thể phủ nhận: “.”
Nhiếp Cửu La: “Tại , bỏ đó?”
Diêm Thác giải thích: “Thật . Hắn thấy cản trở, khi tay thả xuống xe, để .”
Nhiếp Cửu La hiểu: “Vậy ?”
Diêm Thác đành thật: “ vốn luôn thế, bề ngoài đồng ý, nhưng âm thầm…”
Anh tìm một từ lịch sự hơn.
Nhiếp Cửu La: “Lén theo dõi hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-khoi-thanh-nhuong/chuong-44.html.]
Xem như đúng, Diêm Thác ấp úng thừa nhận.
“Vậy tại khi đang chiếm ưu thế, tiếp tục hại , mà rút đột ngột?”
Về lý thuyết, việc thì nên vô danh, nhưng đây là một điểm cộng, thể mối quan hệ hai bên thuận hòa hơn: “ gọi điện cho , khiến .”
Nhiếp Cửu La: “Tại gọi ?”
Diêm Thác khổ, dối Nhiếp Cửu La thật khó, cô là kiểu đào sâu, hỏi tới cùng thôi: “ cứ nghĩ trong đó một đứa trẻ. Nghĩ rằng, thương một , còn sức chống cự, còn một đứa trẻ, nên… thôi, coi như bỏ qua.”
Nhiếp Cửu La: “Dùng cớ gì để đuổi ?”
“ gặp phục kích, xảy chuyện ở hướng đông.”
Câu trả lời hở, khi Hùng Hắc gọi điện thật sự hỏi: “Cậu ở ? hết hướng đông .”
“Hùng Hắc đó cũng là tay sai?”
“Không, từng thấy mất ba ngón tay, nhưng đó mọc đủ cả. Hắn giống Răng Chó, là địa kiêu. Hoặc chính xác hơn, là biến thể của địa kiêu.”
“Địa kiêu?”
Nhiếp Cửu La im lặng một lúc, nét mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lồng ngực, trái tim cô đang đập loạn nhịp. Giọng cô điềm tĩnh, như hề bận tâm: “ xe một nhà Cẩu, với là ngửi thấy gì bất thường.”
“Không mùi?” Diêm Thác chợt nhớ : “Có họ chuyện, hình như thật sự mùi gì.”
Không mùi…
Nhiếp Cửu La khô cổ họng, l.i.ế.m môi, cố xác nhận thêm: “Hùng Hắc giống Răng Chó, nhưng Răng Chó mùi, ?”
Diêm Thác : “Răng Chó dường như là ngoại lệ. họ một câu đại loại rằng, nếu Răng Chó ‘ăn tạp’, lẽ mùi, nhưng hiểu lắm.”
Quả là một ngoại lệ đáng sợ. Một ngoại lệ mà thể gây bao nhiêu rắc rối.
“Xung quanh , bao nhiêu giống Răng Chó hoặc Hùng Hắc?”
Câu trả lời của Diêm Thác cô rùng : “ , đầu tiên, khi sinh , ở nhà .”
Sau câu , căn phòng yên lặng đến mức quá mức, chỉ còn tiếng gió: gió lọt qua cửa sổ, và từ khe điều hòa.
Một lúc , Nhiếp Cửu La dậy: “ tắm, nghỉ ngơi .”
Cô mang điện thoại phòng tắm.
Vào phòng tắm, Nhiếp Cửu La bật vòi hoa sen, để nước nóng xối lên đầu ít nhất hai mươi giây.
Lời Diêm Thác đáng tin.
Răng Chó và Hùng Hắc, khác xa so với khái niệm truyền thống về địa kiêu. Hình dáng giống , “mùi kiêu” cũng biến mất, điều cũng hợp lý.
Không lạ gì khi ba trong đội thám hiểm Nam Ba Đầu Khỉ mất liên lạc là mất liên lạc thật. Mũi của nhà Cẩu vô dụng, chẳng thể phát hiện địa kiêu tiếp cận.
Không lạ gì khi Châu Chấu sợ sệt, dám tấn công Hùng Hắc. với bản năng thú, nếu cần thiết, chúng hại đồng loại. Thú nhỏ cũng tự nhiên sợ những con lớn hơn.
Răng Chó phát hiện mùi là vì “ăn tạp”, ý là nó ăn phụ nữ ở xã Hưng Bá Tử? Vậy “thức ăn chính” của nó là gì?
Đáng sợ hơn, chúng mặt lâu như : “ đầu tiên, khi sinh , ở nhà .”
Cha của Diêm Thác lập nghiệp từ thế hệ , thời đó kinh doanh đủ thứ đen trắng, nếu địa kiêu nhà từ lúc đó, suốt bao năm kinh doanh…
Trong mắt chúng, nhóm Bảng Nha chỉ là lính lác tạp nham.
Ngày 8, Nam Ba Đầu Khỉ chuộc Lão Què
Ngày mai là mùng 8, vẫn còn thể ?
Nhiếp Cửu La ngắt vòi hoa sen, bước ngoài trong tình trạng ướt sũng, quấn tạm khăn tắm, cầm điện thoại.
Cần nhắc Tưởng Bách Xuyên một chút.
Mở app, tin nhắn từ “bên đó”: “Nhiếp Nhị, hai ngày nay liên tiếp xảy sự cố, cẩn thận, hẹn mùng 8 tạm hoãn, quan sát vài ngày quyết định.”
Nhiếp Cửu La run nhẹ tay, chuyện hẹn quan trọng, điều quan trọng nhất là tin truyền .
Nghĩ một lát, cô nhanh chóng nhập: “Hôm nay khi rời , thấy Diêm Thác đồng đội cứu.”
“Theo một đoạn, mất dấu. vài chuyện.”
“Người gây trọng thương cho Lão Đao là địa kiêu.”
Không cần quá rõ, bên Tưởng Bách Xuyên sẽ hiểu “thấu đáo”.
Tin gửi , hiện “ ”, tối nay chắc Lão Đao nhập viện, bận rộn lắm.
May , tin quan trọng nhất gửi xong, Nhiếp Cửu La thở phào.
Trước khi ngủ, Nhiếp Cửu La đóng cửa sổ, tắt điều hòa, cô lạnh cóng.
Vẫn đủ, cô lục trong túi lấy băng keo rộng, tìm chỗ nối, xé một dải dài. Phải trói Diêm Thác, để đề phòng nửa đêm phát điên.
Diêm Thác thấy băng keo dài, đoán là dùng cho , gì, để cô trói. Trước khi bịt miệng, cô hỏi: “Có uống nước ?”
Diêm Thác lắc đầu.
Không uống, nhớ triệu chứng gọi là “ rễ nảy mầm”, cung cấp nước cho rễ mầm, hơn nữa uống nước , nếu vệ sinh giữa đêm thì ?
Trước khi tắt đèn, thấy Nhiếp Cửu La dựa đầu giường, lấy tạp chí khách sạn tấm lót, gì đó lên một dải giấy dài màu vàng nhạt, xong gấp ba gập hai, vo tròn thành hình ngôi , phóng về phía vali để mở xa.
Gần như cùng lúc, đèn tắt, ngôi trong trung vẽ một vệt sáng mờ, giống như băng.
Diêm Thác nhắm mắt, ước một điều: mong mai hoả thiêu diễn thuận lợi, bất kể rễ mầm, đừng quấy rầy .
Nhiếp Cửu La đúng, tác dụng hạ nhiệt chỉ nhất thời, khi hỏa thiêu, vẫn còn chịu đựng.
Ngủ xuống, cảm giác đến, như một lò nung sâu trong cơ thể, dần dần nóng m.á.u . Ban đầu còn chịu , chỉ khó chịu, đó, m.á.u ngày càng nóng, cả mồ hôi đổ như mưa, nhắm mắt , màu đen, mà là màu đỏ thẫm nóng, trong đó còn những bọt khí sôi sùng sục bốc lên.
Diêm Thác cố nhịn, Nhiếp Cửu La mấy thiện cảm với , cứu là may, ngày mai còn nhờ cô lấy lửa trời, cô mất ngủ, nổi giận.
Thân nhiệt tiếp tục tăng, ảo giác tới.
Anh thấy cảnh tàn sát kinh hoàng từ lâu lắm , và thú mặc lá cây, tóc rối bù, c.ắ.n xé, đá, lao mác, m.á.u thịt vung vãi, ruột gan lòi . Những vết thương như đang xảy cơ thể , giật lên từng đợt, kìm nén, vì miệng bịt, thở , mắt đỏ ngầu, gần như lồi .
Rồi thấy mặt trời, mặt trời khổng lồ đỏ thẫm, gần như che lấp nửa bầu trời, từ từ lăn như bánh xe bóng tối. Xung quanh là tiếng thương đau tuyệt vọng.
Rồi tối đen, tăm tối, dần xuất hiện vô đôi mắt, tiến đến gần , Diêm Thác cố né, mồ hôi lạnh tứa , hoảng loạn chạy.
“Zì zì”, tiếng va chạm bàn .
Tiếng đó giật , mồ hôi lạnh ướt đẫm, tỉnh đôi chút: bàn cách sofa một đoạn, mà đẩy, gây tiếng động lớn đến ?
Đầu giường tiếng sờ soạng, đèn bật, Nhiếp Cửu La ngáp, dậy, mang dép vệ sinh.
Khi qua sofa, cô dừng một chút.
Diêm Thác nhắm mắt giả c.h.ế.t, bất động, như đang ngủ yên: những âm thanh , chỉ là ảo giác của cô, ảo giác thôi, thực hề gì động, bàn vốn dĩ sắp như .
Nhiếp Cửu La phòng tắm.
Anh tiếng nước xả bồn cầu, tiếng vòi rửa, đó, cô bước .
Diêm Thác nhắm mắt, đến mức chính cũng tin rằng đang ngủ say.
Bất chợt, một làn lạnh phủ lên cơ thể, một tấm khăn tắm lớn vắt nước, quăng lên .
Anh còn kịp phản ứng, đèn tắt, Nhiếp Cửu La lên giường, lật chăn vài , nệm kêu cót két mấy tiếng, yên lặng.
Diêm Thác cử động.
Anh cảm thấy, cứ như thế , thật , thật dễ chịu.